Dương Bách Xuyên cười khổ, cũng vội vàng đi theo.
Sau khi bước vào bên trong, cả người như ở trong làn sương mù màu xanh mờ ảo, nhưng đi vài bước lại xuất hiện trong một hang động tự nhiên, khắp nơi đều có tường đá màu lục phát sáng, toàn bộ vật liệu trong hang động đều là màu xanh, còn bản thân hắn cũng đang ở trong đại sảnh.
Nhưng mà Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường lại không thấy đâu.
Điều này không khỏi khiến cho Dương Bách Xuyên có một tia dự cảm xấu.
Ba người họ gần như là đi sát nhau, nhưng trong chốc lát đã không thấy dấu vết của hai bọn họ, đúng là kỳ quái.
“Trịnh đại mỹ nữ? Trịnh Bân Bân? Hoa huynh…”
Dương Bách Xuyên hô lên nhưng không một ai đáp lại.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Người đâu.
Lúc này, Dương Bách Xuyên phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng. Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, muốn đi ra xem thử.
Kết quả, lúc hắn xoay người lại thì không thấy con đường lúc tiến nào nữa?
Mà ngay lúc này, trong đại sảnh vang lên một giọng nói đầy ngoan độc: “Dương Bách Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay bản tôn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.”
Dương Bách Xuyên bỗng nhiên xoay người, không ngờ ma đầu Đại Tôn lại xuất hiện.
“Ma đầu Đại Tôn.” Lúc này, Dương Bách Xuyên gần như là nghiến răng nghiến lợi, hắn nhớ tới cảnh Liễu Linh Linh bị ma đầu Đại Tôn giết chết. Sau đó Bộ Thanh Mai cũng bị lão ta và Trương Thiến bắt đi, ánh mắt hắn đỏ ngầu, mọi suy nghĩ đều bị ném ra sau đầu, lúc này Dương Bách Xuyên chỉ muốn giết chết ma đầu Đại Tôn.
“Ma đầu, chịu chết đi.” Dương Bách Xuyên đỏ mắt nhìn kẻ thù Đại Tôn, hắn lật tay vung kiếm Đồ Long về phía ma đầu.
“Hừ, tìm chết.” Trên tay ma đầu Đại Tôn cũng xuất hiện một thanh trường kiếm chém tới Dương Bách Xuyên.
“Ầm”
Sau khi hai kiếm chạm vào nhau, Dương Bách Xuyên lui về sau một bước, còn ma đầu Đại Tôn thì lùi tới mấy chục mét, mãi cho tới khi đập lên vách tường của đại sảnh.
Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, không ngờ hiện tại ma đầu Đại Tôn lại yếu như vậy, chẳng lẽ là do lần trước bị hắn đánh trọng thương, thực lực hao tổn nặng nề?
Nghĩ thì như vậy nhưng kiếm trong tay lại không hề chậm trễ, hắn lắc mình rồi bổ về phía ma đầu Đại Tôn, ánh mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, trong lòng ngập tràn sát ý vô tận, chỉ muốn chém chết đại ma đầu, báo thù cho Liễu Linh Linh.
Sau đó, khi kiếm của Dương Bách Xuyên đang chuẩn bị đâm tới ma đầu Đại Tôn, lão ta nôn ra một ngụm máu rồi chợt nở một nụ cười: “Trương Thiến, đưa Bộ Thanh Mai ra đây.”
Dứt lời, Trương Thiến và Bộ Thanh Mai bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh ma đầu Đại Tôn.
“Dương Bách Xuyên, cứu em.” Vừa xuất hiện, trên người Bộ Thanh Mai đã tràn đầy thương tích, cây dao bị Trương Thiến đặt trên cổ đã cứa ra máu.
“Dương Bách Xuyên, đừng có cử động, nếu không thì tôi sẽ giết chết Bộ Thanh Mai.” Vẻ mặt Trương Thiến dữ tợn nhìn về phía Dương Bách Xuyên.
Lúc này, cơ thể Dương Bách Xuyên phát run, hắn vội vàng dừng bước: “Bỏ cô ấy ra.”
Hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu khi nhìn thấy những vết thương chồng chất trên người Bộ Thanh Mai, hắn thật sự không dám cử động.
“Phụt”
Lúc này, Dương Bách Xuyên bất ngờ bị ma đầu Đại Tôn đạp một phát vào ngực, bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu.
“Hahaha, ranh con dám đối đầu với ta, bản tôn sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.” Ma đầu Đại Tôn cười ngạo nghễ.
Dương Bách Xuyên siết chặt nắm đấm đang định phản kháng, nhưng những lời nói của ma đầu Đại Tôn lại khiến hắn từ bỏ ý định.
“Tốt nhất là ngươi đừng cử động, nếu không thì nữ nhân của ngươi sẽ phải chết, hahaha~”
Lúc này, Dương Bách Xuyên ngồi xổm trong đại sảnh, hắn căm tức nhìn về phía ma đầu Đại Tôn và Trương Thiến, nhìn tới Bộ Thanh Mai, tròng mắt ngày càng đỏ.
Có điều, Dương Bách Xuyên lại không chú ý tới cái đầu lâu treo bên hông của mình, hay nói đúng hơn là linh hồn mà hắn thu phục năm ấy, từ sâu trong đôi mắt đó lóe lên một màu xanh quỷ dị…
Dương Bách Xuyên tức tới bùng nổ, nhưng hắn không thể làm gì cũng không dám di chuyển một ly, chỉ sợ Bộ Thanh Mai sẽ bị thương.
Hắn đang đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình – Ma đầu Đại Tôn và Trương Thiên có lòng ghen ghét với Bộ Thanh Mai, hắn không dám động.
Nhưng mà…nếu không cử động thì sẽ bị ma đầu Đại Tôn sỉ nhục, thậm chí là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Dương Bách Xuyên siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, lòng bàn tay hắn bắt đầu dỉ máu.
Ma đầu Đại Tôn bước từng bước về phía hắn, lão ta không hề sợ hãi, dù sao thì có Bộ Thanh Mai ở trong tay, ma đầu Đại Tôn chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ không dám phản đòn.
“Bịch ~ Phụt.”
Quả nhiên là lão ta lại ra tay lần thứ hai, đánh một quyền lên mặt của Dương Bách Xuyên, hắn lại bay ngược ra ngoài, khóe miệng chảy máu.
“Trùng Tử…” Dương Bách Xuyên không hề đánh trả, ánh mắt hắn càng thêm đỏ ngầ, trong lòng kêu gào Trùng Tử, để vật đỏ đi giải cứu Bộ Thanh Mai, bởi vì kích thước của Trùng Tử rất nhỏ, ma đầu Đại Tôn và Trương Thiến sẽ không chú ý tới nó, nếu không thì hắn đã sớm thả người trong không gian Càn Khôn ra để chiến đấu rồi, nhưng cục diện trước mắt cũng không phải cứ nhân số đông thì có thể giải quyết.