Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1432




Mặc dù Dương Bách Xuyên không hiểu sư phụ mình nói con người nuôi trùng làm lô đỉnh là có ý gì, nhưng từ giọng điệu của sư phụ Vân Thiên Tà, anh có thể hiểu được trên cơ thể Miêu Long đang có sự thay đổi, không nên xem thường.

Nhìn thấy chồn nhỏ, Hầu Đậu Đậu cộng thêm Vượng Tử, còn cả Trùng Tử sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, lại thêm cả sư phụ hiện ra tọa trấn, trong lòng anh cuối cùng cũng yên tâm.

Mặc dù sư phụ Vân Thiên Tà chỉ là tàn hồn, nhưng cũng đủ để chế ngự Miêu Long, hiện tại anh phải nhanh chóng luyện hóa chất độc trong cơ thể thì mới có thể thu thập Miêu Long được.

Sau khi nhắm mắt lại, Dương Bách Xuyên không còn để ý đến tình huống trong sân nữa, anh bắt đầu dốc toàn lực luyện hóa độc tố trong cơ thể.

Bình Càn Khôn Tạo Hóa Quyết được xưng là có thể luyện hóa vạn vật trên thế giới, nghiêm túc mà nói, Dương Bách Xuyên biết tu vi hiện tại của anh quá thấp, nếu không thì độc dược của Miêu Long chỉ cần phút chốc là có thể luyện hóa.

Có điều hiện tại tu vi của anh vẫn còn quá thấp, luyện hóa chất độc phải cần thời gian.

Sau khi vận công xong, anh bắt đầu luyện hóa từng chút một, độc tố trong kinh mạch cũng dần dần tan biến.

Nửa tiếng sau, hoàn thành cả một quá trình, cuối cùng chất độc trong cơ thể cũng được luyện hóa toàn bộ.

Nhưng lúc này, vừa mở mắt ra anh đã bị sốc.

Vượng Tử đã nằm trên đất từ khi nào không biết, mà tình huống của Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ cũng không được tốt lắm, lông rụng rất nhiều.

Rất rõ ràng, màn chém giết vừa rồi rất quyết liệt.

Dương Bách Xuyên lóe một cái xuất hiện trước mặt Vượng Tử, nhìn Vượng Tử bị thương rất nặng, may mà nó chưa chết, vẫn còn đang thở, anh vội vàng lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh từ bình Càn Khôn, sau đó cho Vượng Tử uống.

Có được nước Sinh Mệnh, cho dù Vượng Tử bị thương nặng đến đâu thì cũng có thể chữa lành.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên đứng dậy, kiếm Đồ Long xuất hiện trong tay anh, nhìn về phía Miêu Long với ánh mắt đầy sát khí.

“Thằng nhóc thối, đừng có mà lề mề nữa, nhanh ra tay đi. Thần hồn của vi sư tiêu hao quá lớn.” Trong đầu anh cũng vang lên giọng của sư phụ Vân Thiên Tà, nghe có vẽ lão đầu đã rất suy yếu rồi.

“Lão đầu kiên trì thêm một chút ~”

Sau khi thầm nói một tiếng, anh lập tức đâm về phía Miêu Long, Dương Bách Xuyên cũng ra lệnh: “Trùng Tử tấn công ~”

Ngay tức khắc, Trùng Tử từ trong lỗ tai Dương Bách Xuyên bay ra, lao thẳng tới Miêu Long, lâu rồi Trùng Tử cũng không ra ngoài.

“Rống ~” Trong miệng Miêu Long phát ra một tiếng ngâm đầy giận dữ, hắn cảm nhận được nguy hiểm mà Dương Bách Xuyên mang tới.

Miêu Long cũng không ngờ, Dương Bách Xuyên đã trúng độc mà vẫn khó chơi như vậy, càng không nghĩ tới, Dương Bách Xuyên còn có thể tay không triệu hoán linh thú.

Điều mấu chốt khiến Miêu Long sợ hãi chính là những cơn chóng mặt không thể giải thích được, kết quả là bị chồn nhỏ, Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử công kích nhiều lần, mặc dù toàn thân không có vết thương chí mạng nào, nhưng sẹo lại chồng chất, điều này khiến Miêu Long vô cùng buồn bực.

Đây là kết quả sau khi trong cơ thể Miêu Long có sự thay đổi khác thường, nếu không hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng hơn.

Đối mặt với mũi kiếm đang lao tới của Dương Bách Xuyên, Miêu Long có chút hoảng hốt.

Lúc này Miêu Long mới biết được thực lực của Dương Bách Xuyên, đầu tiên là tay không triệu hoán linh thú, vậy mà Dương Bách Xuyên còn có thể nâng kiếm chém tới, kết quả chỉ có một.

Độc tố trong cơ thể của Dương Bách Xuyên đã được giải trừ.