Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 128






Nhưng trong đó có một thanh niên tuổi hơi lớn một chút, tầm hai lăm hai sáu tuổi, tên là gì thì Lâm Hoan líu ríu nói không rõ, chỉ giới thiệu là cháu trai của Thị trưởng. Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên, lập tức đặt ba chai rượu trước mặt anh và bảo anh uống.

"Chú em là bạn của Lâm Hoan tức là bạn của tụi anh. Uống hết ba chai rượu này, chú em chính là bạn của tụi anh."

Câu này hơi mâu thuẫn, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hiểu được. Ý anh ta là Dương Bách Xuyên uống hết ba chai rượu sẽ nhận được sự tán thành của nhóm người này, không uống thì vẫn là bạn, nhưng tuyệt đối không thể trà trộn trong đó.

Anh cũng biết đối phương không có ý làm khó, chắc chỉ là một khảo nghiệm dành cho mình mà thôi.

Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn ba chai rượu mà chàng trai kia xách đến. Đối với anh mà nói, cho dù ba mươi chai rượu sâm panh nhỏ này cũng chỉ như uống nước lạnh, chứ đừng nói chi tới ba chai.

Chỉ ba chai mà thôi, không cần dùng đến chân khí gian lận, tố chất thân thể của anh có thể tiêu hóa được.

Anh cầm ba chai rượu lên, chưa tới mười giây đã uống hết, khiến cho chàng trai kia và những người khác đều trợn tròn mắt.

Tức thì tiếng vỗ tay vang lên, anh đã được họ công nhận.

Chỉ có Lâm Hoan từng chứng kiến cảnh Dương Bách Xuyên đấu rượu với Ngụy Nhân lần trước biết rằng Dương Bách Xuyên uống rượu là tên biến thái. Cô không nói toạc ra mà chỉ ngồi một bên cười khúc khích.

Tửu lượng của Dương Bách Xuyên đã chinh phục mọi người.

Dù sao Lâm Hoan đã uống rất nhiều rồi, sau khi kéo Dương Bách Xuyên uống thêm một chai, cô lập tức đứng dậy che miệng lao ra khỏi phòng riêng, xem ra là muốn ói.

Dương Bách Xuyên thấy xung quanh không có ai đứng dậy đi xem tình hình, người nào người nấy đều mơ mơ màng màng, anh đành phải đứng dậy đuổi theo trông chừng Lâm Hoan.

Trong lúc Dương Bách Xuyên đứng ở cửa WC chờ Lâm Hoan, cửa một căn phòng riêng trên hành lang bật mở, anh bất giác ngoảnh đầu nhìn.

Sau đó, anh trông thấy một thanh niên mặt mũi bầm dập chật vật chạy ra khỏi phòng riêng, thế rồi lảo đảo ngã ra đất. Sau đó, một gã bụng bự khoảng hơn ba mươi tuổi hùng hổ mắng: "Tao cho mày xen con mẹ nó vào việc của người khác này!"

Lúc này, thanh niên trên mặt đất ngẩng đầu nhìn gã đàn ông với vẻ mặt tức giận.

"Con mẹ mày còn không phục hả? Tao giết mày!" Gã đàn ông vừa nói vừa giơ tay muốn tát thanh niên.

Dương Bách Xuyên lập tức siết chặt nắm đấm, giận dữ hét to: "Dừng tay!"

Cái người thanh niên mặt mũi bị bầm dập trong mắt Dương Bách Xuyên kia không phải là ai khác mà chính là người anh em Cà Lăm quen được khi làm cùng nhau ở trong quán bar lúc trước!

Từ lần không làm ở quán bar nữa, anh và Cà Lăm cũng không còn liên lạc với nhau hơn nữa bọn họ cũng không phải là bạn cùng trường, cũng bởi vì năm nay tốt nghiệp mà tất cả mọi người đều bận rộn.

Nhớ rõ lúc trước Cà Lăm còn nói cậu ta cũng không chuẩn bị đi làm thêm mà muốn học tập thật tốt để tốt nghiệp, với lại trong nhà ba của cậu ta cũng ký được cái hợp đồng mấy chục mẫu đất dược liệu, có lẽ là có thể kiếm được chút tiền, nhưng mà nhìn bộ dáng hiện tại của Cà Lăm, rõ ràng quần áo trên người là một bộ quần áo phục vụ, cậu ta lại bắt đầu đi làm thêm.

chapter content