Bạch Cổn thượng thần có tất cả 20 đồ đệ, khi bái sư tất cả đều dùng một chữ Tây đặt trong tên họ của chính mình. Mạn Y Y không phải đồ đệ chính tông của Bạch Cổn, cô nghe Đông Phương Tây Lãng kể mới biết mình vô tình được sư phụ cứu trên núi Bạch Liên, bản thân vốn tứ cố vô thân đột nhiên nhận được sự vô thường ấm áp cô liền một mực đi theo hắn. Hắn đứng thì cô đứng, hắn ngồi thi cô ngồi, dù bất cứ cứ nơi đâu cô cũng đi theo hắn.
Bạch Cổn chưa từng nhận cô là đồ nhi nhưng cũng chưa từng cự tuyệt. Ban đầu hắn không vui vẻ tiếp nhận sự ồn ào từ cô, nhưng, về sau lại vì cái ồn ào ấy mà không can tâm không gian tĩnh mịch trước đây.
Lại nói đến tên bạch miêu Đông Phương Tây Lãng, cô lại nghe từ Nhược Hi kể cô học nghệ được gần 200 năm từ chỗ Bạch Cổn thượng thần thì y đến. Y đến vào đúng sinh thần của cô nên cô tự cho đó là sủng vật trời ban, Mạn Y Y bướng bỉnh ép y gọi cô là chủ nhân. Ban đầu y là vương tôn đế cơ nào có chịu đựng ấm ức mà gọi cô là chủ nhân, nhưng Mạn Y Y đối với y rất tàn nhẫn nhốt vào lồng không để y ăn cơm 3 ngày. Sau cùng không chịu nổi cơn đói vẫn là phải gọi hai tiếng chủ nhân.
Đông Phương Tây Lãng khó chịu nhìn hai nữ nhân ngồi nói chuyện " tốt đẹp " của mình trước đây, hai con ngươi mèo của y nhíu lại khó chịu, làm bộ dạng hùng hổ muốn cắn người nhảy tới chỗ Nhược Hi:
" Đừng kể nữa, đừng kể nữa, có gì hay đâu chứ. "