Khúc điệu dần dần kết thúc, trên mặt Bạch Trì Hữu có chút đau thương.
Hoa Tiểu Nhã nhìn dòng máu đỏ tươi kia dường như đang từ từ chảy ra, chảy xuống tay nàng, cũng nhiễm đỏ cả một thân áo tuyết trắng.
“Sư… sư phụ.” Tiếng nàng lẩm bẩm, đầu đau như muốn nổ tung, thật giống như có thứ gì đang trào ra. Nhưng nhìn thấy máu tươi trong mắt hắn, cảm giác này lại làm cho nàng đau lòng tới cực độ.
Tiếng đánh nhau, tiếng gì đó, mơ hồ như đang khuếch tán.
Ai thắng, ai thua.
Người nào đang gọi, kẻ nào đang ầm ĩ.
Nhìn dấu vết màu đỏ trong lòng bàn tay, nàng thật giống như đang nhìn thấy ưu thương trong mắt hắn.
“Vậy… sư phụ, chuyện tơ hồng kia, sư phụ đừng tưởng thật.”
“Tại sao?”
“Bởi vì, người là sư phụ của ta mà!”
“Sư phụ thì sao?”
“Sư phụ… sư phụ thì không thể làm phu quân nha.”
“Ai nói với nàng, sư phụ không thể làm phu quân?”
“Chuyện đó… sư phụ, người đang nói đùa sao?”
“Ta rất chân thành, Nhã Nhã, thật ra thì… sư phụ cũng có thể như phu.”
…
Chút chuyện cũ lóe lên trong tâm trí nàng, nước mắt Hoa Tiểu Nhã rơi như mưa, thì ra, nàng đã quên mất hắn.
Nói trọn đời trọn kiếp, nàng lại làm tổn thương hắn.
“Trốn ở chỗ này khóc có ích lợi gì, sao không vào thăm huynh ấy một lát.” Hình Lam không biết từ khi nào đã đi tới phía sau Hoa Tiểu Nhã, mái tóc sặc sỡ của nàng chiếu rọi khiến khuôn mặt của nàng trở nên cực kỳ mê người.
“Hắn… đã tỉnh rồi sao?” Hoa Tiểu Nhã thử hỏi.
“Nghe nói sắp không qua khỏi rồi. Vậy mà cô không tới nhìn mặt lần cuối sao?” Hình Lam khoanh tay trước ngực, nàng không nhìn ra nữ nhân này rốt cuộc là tàn nhẫn đến cỡ nào.
“Không qua khỏi…. Sao có thể không qua khỏi chứ?” Hoa Tiểu Nhã đột nhiên trong đôi mắt thanh tĩnh có chút không thể tin.
Buông tay, Hình Lam không biểu hiện gì cả, “Nói chung là vừa xuyên không về, khí tức bất ổn, ôm cô cũng sẽ lãng phí rất nhiều chân khí… Hơn nữa…”
Chưa nói xong, Hoa Tiểu Nhã đã chạy vụt vào.
Không qua khỏi? Không thể nào! Bạch Trì Hữu đó phúc lớn mạng lớn, làm sao có thể không qua khỏi?
Lảo đảo đụng tan cửa, mở to mắt nhìn thấy Bạch Trì Hữu có chút suy yếu, nàng khóc òa lên.
Hai ba bước đã chạy tới, ôm lấy hông của hắn, “Sư phụ, đều là ta không tốt…”
Bạch Trì Hữu khẽ nhíu mày, đứa bé này, sao vậy? Sao lại khóc thương tâm như vậy? Có điều, nhìn nàng như thế, tim của hắn không tài nào chịu nổi.
Vừa muốn mở miệng nói, Hoa Tiểu Nhã đã cướp lời, tiếp tục nói, “Sư phụ, người đã nói muốn cùng ta đời đời kiếp kiếp! Sư phụ, người đã nói sẽ không bỏ ta lại! Hu hu hu…”
Nàng… khôi phục trí nhớ rồi? Khóe môi Bạch Trì Hữu run run, không tồi, khôi phục trí nhớ là tốt rồi.
“Vi sư chỉ hơi yếu một chút…”
“Ta biết, là ta không tốt, trong lúc người suy yếu lại một đao… Hu hu, sư phụ, ta không cho người chết…”
Chết?
Khóe môi Bạch Trì Hữu nhếch lên.
Nhưng mà nha đầu này, đây là đang thổ lộ sao? Không tệ, thổ lộ thế này thật sự không tồi.
Nghĩ tới đây, Bạch Trì Hữu nhướn mày, giọng nói nghe càng thêm thống khổ, “Vi sư… khụ khụ… chết không nhắm mắt.”
“Tại sao?” Hoa Tiểu Nhã buông hắn ra, mặt đầy nước mắt, vẻ mặt đáng thương.
“Sư phụ vẫn chưa kết hôn sinh con…”
Chưa kết hôn sinh con?! Chuyện này dễ thôi!
“Ta với người, ta với người.”
Trong lòng Bạch Trì Hữu vui mừng, trong mắt lại giống như mang theo nước mắt nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã, “Nàng thật sự nguyện ý?”
“Ta nguyện ý, ta nguyện ý!” Hoa Tiểu Nha lau lau nước mắt, “Sống chết bên nhau.”
Cảm giác này không tệ, sống chết bên nhau!
Bạch Trì Hữu ôm nàng vào lòng, giọng nói mang theo vài phần mừng rỡ, “Sống chết bên nhau…”
Môi hắn đặt lên môi nàng, dần dần lướt qua tựa hồ không thể dừng lại. Hơi thở gấp gáp…
“Sư… sư phụ, thương thế của người.”
Thương? Nàng nghĩ tới đây, lại nhìn bạch y mỏng manh kia, chỗ nào có vết thương chứ?
“Người… người đùa bỡn ta?!”
“Ta nói rồi, nàng không cho ta cơ hội.” Bạch Trì Hữu nhéo mũi nàng, giọng nói có phần hứng thú, “Gả cho ta đi, Nhã Nhã.”
Phương thức cầu hôn nam ở trên nữ ở dưới thế này thật không biết nói sao, mặt Hoa Tiểu Nhã lại đỏ như bầu trời, như ánh bình minh, như ánh nắng chiều…
_Hoàn_