Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn

Chương 8: Phong Ẩn kiếm tôn




Thủy kính bị Đường Dực Hiên nhanh chóng giơ tay vung tan, người ngày thường luôn không sao đứng đắn nổi khó được lúc trầm mặc.

Tước Tước mặt đầy vẻ tò mò: "Này này lão Đường, ngươi sao vậy?"

"Ta đã biết thân phận đối phương, lập tức lên đường thôi, bằng không sợ là sẽ chậm hơn đối phương một bước." Đường Dực Hiên cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này.

Phía trước dễ nhận thấy là một nữ ma tu, ăn mặc rất táo bạo, hạc giấy của y hiển nhiên..... Hướng đối mặt không chính xác lắm.

Con hạc giấy ngu ngốc!

Ngay trước một chén trà nhỏ, hạc giấy bị vò hoá thành tro bụi, một nữ nhân trang điểm đậm quần áo mát mẻ táo bạo ngừng bước chân, mị khí khắp người che cũng không hết nổi, đuôi mắt nàng hơi giương lên, giơ tay vén một sợI tóc, ngay cả giọng nói cũng mang theo sức mê hoặc lòng người: "Ửm? Có người muốn giành đồ ở đây với nô gia ư?"

Nàng dừng ở giữa sườn núi, gió lạnh cuốn sợi tóc nàng, nhảy múa cùng tuyết rơi. Nữ nhân nhẹ nhàng cười, nhìn lên nơi nào đó ẩn dưới lớp tuyết: "Có chút thú vị."

Cả ngọn núi tuyết phủ trắng xoá, rõ ràng phải là cực hàn, nhưng nàng lại cảm nhận được một chút hoả khí cực kì tinh thuần.

Thế còn không là thú vị sao?

——

Khoác áo choàng lại lần nữa, Đường Dực Hiên nhét Tước Tước ở trong mũ choàng: "Ngươi chỉ đường cho ta, chúng ta nhanh lên, Chu Chu vẫn đang ở Kiếm Ẩn Phong đợi ta đấy."

"Ấy, ấy, đừng nhét ta bên trong như vậy, ngộp lắm!" Tước Tước giãy giụa kháng nghị.

Đường Dực Hiên kéo cửa bước ra, bảo chủ quán thu dọn đồ ăn đã xử lí sạch sẽ trên bàn một chút, kéo kéo áo choàng, bước vào trong gió tuyết.

"Chịu đựng."

Tước Tước: "....." Nếu không phải lúc trước ngươi cứu bản thần thú, bản thần thú lại tình cảnh gay go, sao có thể định khế với một tên vô lại não toàn là đồ đệ như ngươi chứ?

Không lâu sau, trên áo choàng khoác trên người Đường Dực Hiên rơi đầy tuyết. Chờ đến khi tới ngoài thành không một bóng người, hắn mới mang Tước Tước súc địa thành thốn cấp tốc tới trước, bảo vật giống Huyền Băng Thiết Tinh, bên cạnh nhất định có yêu thú trông giữ, cho dù tu vi đối phương cao đi nữa, chắc hẳn cũng sẽ không đắc thủ trong thời gian ngắn như vậy.

Đường Dực Hiên lúc trước cũng không trực tiếp tới đây, chính vì hiện tại bọn học ở trên địa bàn của ma tu, hành sự cần phải cẩn thận. Không lý nào chỗ Tước Tước có thể phát hiện, mà đám mu tu ở ngay nơi này lại hoàn toàn không biết chút gì, Đường Dực Hiên không tùy tiện tiến tới là bởi phát hiện nơi này không chỉ một người, bị vây công.

Trước mắt xem ra tình huống có vẻ không tồi, đối thủ của mình chỉ có một.

"Lông của ta cảm nhận được có người đi vào!" Chân núi bốn bề vắng lặng, Tước Tước trực tiếp bay ra khỏi mũ choàng, có chút sốt ruột.

Đường Dực Hiên: “Tiếp tục cảm nhận.”

Tu vi đối phương không thấy cao hơn y, nhưng Đường Dực Hiên vẫn quyết định cẩn thận cho tốt, hạc giấy mất liên hệ chỉ có thể nói rõ là đối phương đã phát hiện có một số người như y, bây giờ rất có khả năng đã bày ra bẫy rập phía trước chờ y nhảy vào.

Tước Tước hợp tác với Đường Dực Hiên khá lâu rồi cũng hiểu suy nghĩ y, chỉ là sau nửa ngày cảm nhận, nó có hơi mê mang: "Người vào rồi, không có bố trí bẫy rập."

Không phải, người này đã phát hiện bọn họ cả rồi, vậy mà không định bố trí bẫy rập? Hơn nữa, đó không phải ma tu sao? Đều nói ma tu xảo trá, thế này hình như nhìn không giống lắm.

Chờ không kịp nữa, Đường Dực Hiên cũng không che đậy thân mình, trực tiếp vào sơn động.

Gió tuyết bị ngăn cản, nơi này rõ ràng phải tạm ấm lên mới đúng, nhưng từ sau khi tiến vào, nhiệt độ không tăng mà giảm. Nếu nói gió tuyết bên ngoài chỉ là lạnh mặt ngoài, thì trong sơn động này đó là cái lạnh đi thẳng vào cốt tủy, ngay cả Đường Dực Hiên tu vi cao thâm lúc không có kết giới hộ thể cũng run cầm cập.

"Ngươi không được nha Kiếm Tôn đại nhân." Từ trong giọng của Tước Tước có thể nghe ra điệu cười khi người gặp hoạ rất rõ ràng.

Đường Dực Hiên ấn đầu Tước Tước nhét xuống mũ choàng: "Vào, nếu bị đối phương nhận ra được, ngươi cứ chờ bị nướng ăn đi.". Xin hãy đọc truyện tại == truyenfull.com . VИ ==

Mặc dù Tước Tước rất muốn phản bác rằng nó không hề sợ lửa, nhưng cũng biết nếu mình bị ma tu phát hiện lai lịch, chỉ sẽ có phiền toái ngập đầu. Phiền toái trên người nó vốn dĩ đã rất nhiều rồi, không muốn thêm một cái nữa đâu.

Nguy hiểm ở đây với Đường Dực Hiên mà nói không tính là gì, tương đối so với con yêu thú không biết tên canh giữ bên trong, Đường Dực Hiên ngược lại càng để ý nữ ma tu vào trước một bước kia hơn.

Một đường men theo sơn động xuống dưới, một người một chim rất nhanh liền tới bên trong núi. Từ bên ngoài nhìn không rõ, vào trong rồi mới phát hiện không gian ở trong cực kì rộng lớn, nhìn từ độ sâu này, bọn họ hiện tại hẳn đã vào dưới lòng đất.

“Tí tách” ——

Đường Dực Hiên dừng bước.

Ở phía trước chỉ cách y vài bước xa, một nữ nhân dáng người quyến rũ đang đứng. Trong tay nữ nhân cầm một tẩu thuốc chạm trổ tinh xảo, nhẹ nhàng nhả vòng khói về phía Đường Dực Hiên, tiện thể ném mị nhãn: "Vị đạo hữu đây cũng là tới tìm Băng Giáp Thú?"

Nữ nhân sớm thả thần thức ra ngay một khắc phát hiện Đường Dực Hiên, ý đồ nhìn thấu cảnh giới y, nhưng một cái nhìn này lại khiến nàng cả kinh trong lòng.

Nàng không nhìn thấu được tu vi của nam nhân phía trước, điều này có nghĩa trước mặt nàng đây, ít nhất là tu sĩ Phân Thần hậu kỳ, hơn nữa là tu sĩ chính đạo.

Cái này thì thảm rồi....

"Mục tiêu của tiền bối nếu cũng là băng giáp thú, không bằng chúng ta liên thủ, đến lúc đó một chia thành hai?" Nữ nhân cắn răng, quyết định nhịn đau lùi lại một bước, tu vi đối phương hiển nhiên trên mình, cứng rắn thực sự là hạ hạ sách.

Đường Dực Hiên không tỏ ý kiến, trong lòng lại chuyển, hoá ra thứ ma tu này muốn không phải huyền băng thiết tinh, mà là băng giáp thú? Chỉ là thân phận đối phương là ma tu, độ chân thật trong lời nói còn cần phải bàn bạc, nhưng nếu đối phương không lộ ra địch ý, như vậy y cũng có thể đồng ý trước, sau đó xem xét lại.

"Có thể." Đường Dực Hiên gật đầu.

Thấy y đáp ứng, nữ nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, một tay nâng tẩu thuốc, một tay vén tóc đến sau tai, cười nói: "Nô gia Tang Ninh Hạ, chẳng hay tên húy của tiền bối là gì?"

“Phong Ẩn.”

Nụ cười trên mặt Tang Ninh Hạ cứng đờ, "Phong, Phong Ẩn kiếm tôn......"

Trời ơi, nàng chỉ muốn dùng băng giáp thú luyện khí mà thôi, làm sao lại vừa khéo đụng phải đại sát khí Phong Ẩn kiếm tôn thế này?

Trời muốn diệt nàng!