Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 596




“Sư phụ, người tin con, con không có...”

Tả Trung Nhân cảm thấy mình còn không nhịn được đối đầu với Điền Bân: “Tên nhãi con ngươi dám hãm hại lão phu, ta giế t chết ngươi!”

“Lão Hách, ông ta muốn giết người diệt khẩu!” Lý Trạch Vũ nhắc nhở. “Vù"

Hách Liên Vô Tình nháy mắt đứng trước mặt Điền Bân, Tả Trung Nhân kịp thời thu tay, sau đó lùi lại vài bước.

“Thánh Vương, không liên quan đến tôi, tất cả đều là kỳ chủ Tả sai khiến!” Điền Bân vẻ mặt sợ hãi cầu xin tha thứ.

“Sư phụ, con thật sự không có, tên nhãi này là người của kỳ chủ Yêu... Đúng vậy, nhất định là con tiện nhân đó hãm hại con”

Ánh mắt Tả Trung Nhân như bọ cạp, nhìn chằm chằm Yêu Cơ, hận không thể xông lên liều mạng với bà ta.

Lúc này, Yêu Cơ đau đớn vô cùng ngay cả sức để nói cũng không có.

Lý Trạch Vũ thay bà ta giải thích: “Lão Hách, tên nhãi đó tuy là thuộc hạ của mẹ vợ tôi, nhưng vừa nãy mọi người đều thấy, chắc chắn là do mẹ vợ ta gả Như Mộng cho tôi, nên tên nhãi này ôm hận trong lòng, nên mới đi theo con đường tà đạo của Tả Trung Nhân...”


“Tôi...tôi...”

Toàn thân Điền Bân toát mồ hôi lạnh, liếc nhìn Tả Trung Nhân rồi nhìn Hách Liên Vô Tình: “Thánh Vương tha mạng, là kỳ chủ Tả nói sau khi mọi chuyện thành công sẽ gả Như Mộng cho tôi, còn phong tôi làm kỳ chủ. Cho nên thuộc hạ nhất thời mờ mắt, cầu xin Thánh Vương khai ân!”

“Hắn vu khống con, hắn vu khống con...”

Tả Trung Nhân hoàn toàn tức giận.

Nhưng ông ta cũng biết, lúc này mình nói gì cũng vô ích.

Dù sao mọi người đều trúng độc, chỉ có ông ta là bình an vô sự, hơn nữa lại thêm lời khai của Điền Bân, Hách Liên Vô Tình chắc chắn sẽ không tin ông ta nữa!

“Trung Nhân, hiện tại bổn tọa cho con thêm một cơ hội, còn không khai thật!”

Ánh mắt Hách Liên Vô Tình tràn đầy sát khi nói: “Chỉ cần con thành thật, bổn tọa niệm tình thầy trò mà tha con một mạng!”

Tha mạng cho ông ta?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nếu là người bình thường e là sẽ trực tiếp nhận tội, nhưng Tả Trung Nhân thì không.

Ông ta hiểu rõ sư phụ của mình, sau này chắc chắn sẽ tha mạng cho ông ta nhưng cũng sẽ khiến ông ta sống không bằng chết!

Dù sao cũng chết, Tả Trung Nhân nghiến răng, nói: “Đệ tử thực sự không hạ độc, là bọn chúng vu oan cho con, nếu sư phụ không tin, con có thể lấy cái chết để chứng minh mình vô tội!”


Nói xong, ông ta lấy ra một con dao găm từ trong người, hít một hơi thật sâu rồi đâm mạnh vào tim mình.

Có thể thấy, tên này nhất quyết phải chết! “Keng!”

Chớp cái, một hòn đá đập vào cổ tay trái của Tả Trung Nhân, con dao găm trong tay lập tức rơi xuống.

Hách Liên Vô Tình ra tay, ngăn Tả Trung Nhân tự sát!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn chăm chằm Hách Liên Vô Tình.

“Sự phụ!” Tả Trung Nhân cũng bối rối. Hạ Liên Vô Tình nhẹ nhàng nói: “Bổn tọa tin con!”

“Thật sao?”

Tả Trung Nhân rưng rưng nước mắt nói: “Sư phụ sáng suốt, đệ tử thề với trời, nếu hai lòng với sư phụ, con sẽ chết không yên!”

“Được rồi, không cần nói nữa.” Hách Liên Vô Tình xua tay.

Không phải lão ta tin vào những lời thề thốt ngu ngốc này, nhưng lão ta hiểu rõ đức hạnh của Tả Trung Nhân có tâm làm trộm nhưng không có gan làm trộm*.


*nghĩ trong đầu nhưng không có gan làm. Trong những năm lão ta bị giam giữ, Tả Trung Nhân có thể có ý đồ khác, nhưng bây giờ lão ta đã trở lại, cho dù Tả Trung Nhân có mười lá gan cũng không có gan phản bội lão ta.

“Lão Hách, tên khốn nạn đó vừa mới dùng khổ nhục kế, sao ông có thể tin ông ta?”

Lý Trạch Vũ bất mãn nói: “Nếu vừa nãy ông cũng uống chén rượu đó, chắc chắn bây giờ ông đã chết rồi, còn ông ta sẽ trở thành Thánh Vương của Thần cung!”

Hách Liên Vô Tình nhìn hắn đầy ẩn ý, cười lạnh nói: “Tên khốn như cậu còn muốn giả vờ sao?”

“Giả vờ cái gì?”

Lý Trạch Vũ bực mình nói: “Giả con mẹ ông ý!” “Ha ha...”

Hách Liên Vô Tình đi tới bàn cầm chén rượu của mình lên, sau đó nhìn Lý Trạch Vũ đầy ẩn ý.

“Vốn dĩ rượu không có độc, độc nằm trong chén...”