Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 566




Bọn họ đều là binh lính lâu năm, cũng nghe nói Lý nguyên soái của họ có một đứa cháu trai là công tử bột ở Hoàng Thành.

Cơ mà, công tử bột sẽ chỉ biết chơi bời trác táng thôi chứ, sao lại biết lái máy bay trực thăng thế này?

“Ngẩn ra đấy làm gì, mẹ kiếp, sao còn không mau tránh đường cho ông đây!”

Trâu Hổ lại gầm lên.

Các binh sĩ đang sửng sốt lao nhao định thần lại, kính cẩn chào Lý Trạch Vũ theo nghỉ thức quân đội tiêu chuẩn. “Xin thiếu soái thứ tội!” “Xin thiếu soái thứ tội...” “Chuyện này không trách các ông được, ngược lại các ông còn làm rất tốt!” Lý Trạch Vũ bật ngón tay cái với các binh sĩ.

Quân nhân, nhất kà quân nhân nước Hạ, vĩnh viễn là những người đáng

được khâm phục nhất trên thế giới này!

Hắn vừa nói vừa bá vai Trâu Hổ, nói: “Chú Trâu, chúng ta không cần khách sáo với nhau làm gì, dẫn cháu đi gặp lão Lý nhà cháu đi!” “Đi thôi, Lý nguyên soái biết cháu sắp tới nên đã thức dậy chờ từ lâu!” Dưới sự dẫn đường của Trâu Hổ, Lý Trạch Vũ thuận lợi tiến vào phủ Tổng quân của quân đoàn Hổ Khiếu. Lý Định Quốc vừa ngáp một cái đã thấy Trâu Hổ đưa Lý Trạch Vũ vào. “Lão Lý!" Lý Trạch Vũ lên tiếng trước.

“Tiểu tử, sao khuya thế này lại đột ngột đến đây, có phải lại mới gây hoạ không?”


Mặc dù Lý Trạch Vũ từ sau khi trở về đã thay đổi nghênh trời lệnh đất nhưng tên này cũng từng gây hoạ khá nhiều, vì vậy mới vô thức buột miệng hỏi.

“Nói linh tinh gì thế, cháu có thể gây hoạ gì chứ!” Lý Trạch Vũ cười khan.

Lý Định Quốc nửa tin nửa ngờ nói: “Cháu dám chắc mình không gây hoạ?

Thế thì cháu tới đây tìm ông làm gì!” “Mượn binh! Lý Trạch Vũ thẳng thắn đáp.

Lý Định Quốc và Trâu Hổ bốn mắt chạm nhau, sau đó cùng nhìn về phía Lý Trạch Vũ một cách ăn ý, trên mặt hai người cùng tỏ rõ sự thắc mắc.

Lý Trạch Vũ bĩu môi, nói: “Cháu cũng không mượn nhiều đâu, cho cháu mượn một trăm nghìn người là được!”

H-zzz... Khoé miệng Trâu Hổ co giật mấy lần.

Quân đoàn Hổ Khiếu có tổng cộng khoảng ba trăm nghìn người, cậu nhoắng cái đòi mượn một phần ba mà còn dám nói không mượn nhiều lắm?

“Rầm!” Lý Định Quốc đập bàn thật mạnh, quát lớn: “Tiểu tử, đêm hôm khuya khoắt đến đây là để chọc tức ông phải không!”

“Ôi, cấp bách lắm rồi, cháu không thể giải thích cho ông, tóm lại ông cứ cho cháu mượn binh là được!” Lý Trạch Vũ thúc giục.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lý Định Quốc nghiêm mặt quát: “Một trăm nghìn người không phải là mười người, nếu không có lệnh từ phủ Tổng Quân hay Toà án binh, ngay cả ông cũng không thể tự tiện điều động nhiều người đến thế, không lẽ cháu...”

“Cháu biết!” Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: “Vì vậy cháu đến chuyến này là để cướp binh!” Cướp binh?


Lý Định Quốc và Trâu Hổ sững người, chỉ thấy Lý Trạch Vũ đã vòng qua Lý Định Quốc, đi tới trước két an toàn của ông.

“Đoành!”

Chiếc két đặc chế từ nguyên liệu đặc biệt bị hắn đấm mở tung, tiếp đó hắn lấy ấn soái điêu khäc một con mãnh hổ sống động như thật ra ngoài.

“Thằng ranh kia, cháu đặt xuống cho ông!” Lý Định Quốc giận điếng người.

Không được sự cho phép của ông mà dám tự ý lấy đi ấn soái, ông thậm chí

còn có thể trừng trị hắn vì tội đoạt quyền!

“Cạch cạch cạch...”

Lý Trạch Vũ không thèm để ý, lập tức đặt ấn nguyên soái vào phần lõm trên đài chỉ huy trung tâm.

“UUUUUUUUUUUUUUUUU...”

Chỉ chốc lát sau, tiếng còi báo động cấp một chỉ có thể khởi động trong thời chiến vang lên khắp quân khu.


Chưa đầy hai phút sau, đại quân ba trăm nghìn người trong quân khu nhanh chóng tập hợp.

Lý Định Quốc trợn mắt khiển trách: “Thằng nhóc thối, cháu không muốn sống nữa hải! Tự ý đoạt quyền sẽ bị mất đầu, Nếu làm thật thì cụ của cháu cũng không cứu nổi đâu!”

Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp lại: “Cháu biết rõ mình đang làm gì, lão Lý không cần lo lắng!”

“Bụp!”

Vừa dứt lời, Lý Định Quốc đã bị hắn đánh ngất. Trâu Hổ nuốt nước bọt, còn chưa kịp hé răng...

“Chú Trâu, chú có dám chơi một ván lớn với cháu hay không? Yên tâm, cháu sẽ chịu mọi hậu quải” Lý Trạch Vũ đã hỏi trước.

Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt hắn, Trâu Hổ kìm nén những lời khuyên can đang định nói ra, gật đầu đáp: “Có gì mà không dám!”

Giờ phút này, ông ấy tin tưởng Lý Trạch Vũ trước mặt, cũng như tin tưởng Lý Thần Quân năm xưa từng kề vai chiến đấu với ông...