Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 561




“Quân U Minh” chỉ là một đội quân nhỏ chưa tới hai trăm người, mới xuất hiện và tung hoành trong thế giới ngầm từ ba năm trước.

Không ai biết rõ danh tính của các thành viên, bởi vì bọn họ đều đeo một kiểu mặt nạ thống nhất mỗi khi lên đường làm nhiệm vụ.

Năng lực chiến đấu của đội quân nhỏ này đặc biệt mạnh mẽ, từ khi thành lập đến nay đã trải qua vô số lần chinh chiến nhưng chưa bao giờ gặp được đối thủ xứng tầm. Do đó, bọn họ được mệnh danh là “đội quân thần thoại”.

Có thể nói, bất cứ người nào bị quân U Minh nhắm đến cũng sẽ phải chìm trong ác mộng cả ngày lẫn đêm.

Bởi lẽ cái chết không còn xa nữa!

Tuy nhiên, vào nửa năm trước, đội quân này đã lặng lẽ mai danh ẩn tích, mãi tới tối nay, đội quân thần bí này mới xuất hiện trở lại. Hơn nữa vừa xuất hiện đã tạo nên động thái rất rầm rộ.

Quân U Minh công khai tuyên bố trên web đen rằng trong vòng một tháng sẽ

quét sạch điện Long Thần, không chừa một ai. Thông tin này làm thế giới ngầm sôi sục hẳn lên.


Mặc dù Long Đế đã chết nhưng điện Long Thần vẫn luôn là thế lực đáng gờm mà bất cứ kẻ nào cũng không dám coi thường.

Ngược lại, quân U Minh cũng là biểu tượng thần thoại bất bại!

Hai thế lực khổng lồ giao chiến, rốt cuộc ai sẽ chết dưới tay ai?

Mòn mỏi chờ mong sau một tháng nữa!

“Keng keng!” Thảo nguyên Tái Bắc.

Những tiếng kim loại va chạm chát chúa định tai vọng ta từ một chiếc lầu xa hoa/

Hách Liên Vô Tình đấm xuyên qua các tấm khiên được luyện chế từng nguyên liệu đặc biệt bằng tay không, bộc phát sức mạnh vốn không thuộc về nhân loại.

“Chúc mừng Thánh Vương luyện thành thần công!” Yêu Cơ chắp tay chúc mừng.

So với tình trạng thảm hại trước đó, lúc này Hách Liên Vô Tình trông hết sức rạng ngời, thương tích trên người không chỉ sắp lành hẳn mà sức mạnh của lão †a cũng đã trở lại thời kì đỉnh cao.

“Nếu các ngưoi không tới cứu bổn toạ thì bổn toạ cũng vẫn có thể luyện thành thần công trong vòng nửa năm tới, khi ấy bốn sợi xích huyền thiết kia đừng hòng trói buộc bổn toại”

Hách Liên Vô Tình hưng phấn lên tiếng, giọng điệu hết sức oai phong lãm liệt.

Yêu Cơ ôm quyền, không dám ôm quyền, không dám bỏ tay xuống, giải thích lại lần nữa: “Thánh Vương, đêm nào thuộc hạ cũng trăn trở nghĩ cách cứu ngài về, chỉ là Tả Trung Nhân...”

“Bổn tọa hiểu rõ trong lòng, ngươi không cần nói nhiều lời.”

Hách Liên Vô Tình xua tay ngắt lời.


Đúng lúc này, một gã đàn ông tiến vào lều bẩm báo rằng: “Thánh Vương, Tả kỳ chủ và tứ đại kỳ chủ Tây Bắc đã tới, đang đứng bên ngoài cầu kiến Thánh Vương!”

“Cho bọn họ vào.”

Hách Liên Vô Tình bình thản cất giọng. “Vâng!”

Gã đàn ông xoay người lui ra ngoài.

Một lát sau, mành lều lại bị vén lên, một ông già để râu quai nón ngoài bảy mươi tuổi bước vào trước tiên, theo sát đằng sau là ba lão già trạc tuổi ông ta, nhưng họ lại ăn mặc theo kiểu khác.

“Trung Nhân bái kiến sư phụ!”

Ông già râu quai nón quỳ xuống đầu tiên. “Tham kiến Thánh Vương!”

“Tham kiến Thánh Vương!”

Ba lão già còn lại lần lượt quỳ xuống.


Tả Trung Nhân hơi ngước đầu lên, chăm chú nhìn Hách Liên Vô Tình, chân thành nói: “Sư phụ, biết tin ngài bình an trở về, đồ nhi lập tức từ Tây Bắc về đây, dọc đường đã cưỡi chết bốn con ngựa, chỉ bởi mong sớm ngày gặp lại sư phụ!”

Cưỡi chết bốn con ngựa! “Phì!” Yêu Cơ thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bà ta rất muốn nói với Tả Trung Nhân một câu, “Đại Thanh diệt vong từ đời rồi, bây giờ mọi người đi đâu cũng đi tàu hoả hay máy bay, có ai rửng mỡ cưỡi

ngựa chứ?”

Nhưng, Hách Liên Vô Tình dường như đã trở nên lú lẫn vì bị giam quá nhiều năm, chẳng những không cảm thấy không ổn mà còn xúc động đến mức rơi

nước mắt bởi lời nói của Tả Trung Nhân: “Đứng lên đi, các ngươi đều có tâm mài” “Tạ ơn sư phụ!” “Tạ ơn Thánh Vương...” Đám người lục tục đứng dậy.

Tả Trung Nhân vô tình nhìn thấy trong lều vải có những tấm khiên bị đánh vỡ

tan, ông ta khế nheo mắt lại.