Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 472




“Giáo chủ, tôi đến giúp ngài một tay.” Nam Cung Thạc thông suốt nên ra tay.

Nhưng mà hai bên đánh nhau cũng không biết tên này rốt cuộc gọi “giáo chủ” nào, bọn họ vô cùng ăn ý ra tay với ông ta.

Một người giơ nắm đấm, một người giơ chân. Mẹ nó!

“Rầm!” Nam Cung Thạc đối mặt với ai cũng không phải là đối thủ, huống chỉ còn là hai người cùng ra tay.

Giống như sinh viên đánh bạn nhỏ nhà trẻ, hoàn toàn không có sức chống đỡ. “Ui dail”

“Phụt!” Một ngụm máu phun ra từ miệng ông ta trong khi cơ thể ông ta vẫn còn ở giữa không trung.

“Ầm!" Nam Cung Thạc nặng nề ngã xuống đất, giơ tay chỉ hai người đánh nhau phía xa: “Các người...”

“Xen vào việc của người khác.”

“Nhiều chuyện.” Lý Trạch Vũ và Hướng Dương Thiên cùng quát mắng, không hề che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt.

Giống như hai người lớn đang cãi nhau, người nhỏ nhất như ông lắm chuyện làm gì?”


..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đây không phải thiếu đòn à? Trong chớp mắt ấy, bỗng nhiên Nam Cung Thạc cảm thấy rất uất ức. Có điều ngẫm lại, một đấm một chân này hình như không phí công chịu đựng.

Bởi vì mặc kệ là Lý Trạch Vũ hay Hướng Dương Thiên thắng, ông ta đều có thể nói: “Lý giáo chủ hay Hướng giáo chủ, vừa nấy tôi đang muốn giúp ngài.”

Như vậy cái mạng nhỏ có lẽ có thể giữ được.

Nghĩ vậy, trong lòng Nam Cung Thạc cũng tự like cho mình một cái thật to vì sự thông minh của mình.

“Người trẻ tuổi, cậu không phải đối thủ của bản tọa, bản tọa cho cậu cơ hội cuối cùng.”

Sắc mặt Hướng Dương Thiên hoàn toan tối đen: “Thần phục hay chết?” “Tôi không phải là đối thủ của ông?”

“Ha ha ha...” Lý Trạch Vũ sờ lên trán mình, khinh thường cười nói: “Xem ra ông đây phải nghiêm túc rồi, không chơi với ông nữa.”

Chơi? Mắt Hướng Dương Thiên bỗng co rụt lại.


Lúc trước hai người đánh gần hai trăm chiêu, có thể nói là kỳ phùng địch thủ, tướng gặp được hiền tài.

Mà sở dĩ ông ta có thể năm chắc thắng được Lý Trạch Vũ đó là bởi vì ông ta có lòng tin tuyệt đối với kinh nghiệm chiến đấu mấy trăm năm của mình.

Nhưng lời nói của Lý Trạch Vũ bây giờ giống như vốn không có đánh hết sức.

Hướng Dương Thiên thật sự không thể tin được, cười lạnh nói: “Cậu không cần giả vờ trước mặt bản tọa, bản tọa đã thăm dò rõ thực lực của cậu rồi.”

“Ha ha ha...”

Lý Trạch Vũ cười khan, cũng không dài dòng mà hét lớn: “Phú Quý, lấy kiếm tới.”

“Cậu chủ, tiếp kiếm.” Cẩu Phú Quý tháo Trường Thiên Kiếm vác trên lưng xuống rồi ném thẳng qua.

Lý Trạch Vũ cũng không quay đầu lại mà tiếp Trường Thiên Kiếm dựa vào thính giác của mình.

“Keng!” Bảo kiếm ra khỏi vỏ, một tia sáng lạnh lóe lến trong thạch thất.

“Trường Thiên Kiếm!”

Hướng Dương Thiên nhận ra ngay kiếm này chính là bảo vật trấn phái của phái Nga Mi.

“Tinh mắt đó.” Lý Trạch Vũ cầm Trường Thiêm Kiếm trong tay, trông vô cùng. khí thế và nghiêm nghị.

“Có thể chết dưới kiếm này, Hướng Dương Thiên ông cũng xem như chết có ý nghĩa.”