Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 462




Nam Cung Thạc vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Lệnh Hồ Bác.

"Lệnh Hồ Bác, ông còn gì muốn nói không?" Lý Trạch Vũ lớn tiếng chất vấn. "Tôi... Tôi không có..."

Khuôn mặt Lệnh Hồ Bác vặn vẹo, vẫn luôn lặp lại bản thân không có.

Lúc này Nam Cung Thạc lại bổ một đao: "Lệnh Hồ huynh, hôn nay ông và tôi liên thủ để loại bỏ những người này, tôi nghĩ không đến vài ngày nữa, ông có thể trở thành võ lâm chí tôn."

Võ lâm chí tôn?

Bốn chữ này kích thích đến La Thiệu Vân.

€ó thể là do không bình thường, ông ta bật thốt: "Lệnh Hồ Bác, ông mà cũng xứng tranh vị trí minh chủ võ lâm với tôi?"

Dứt lời, một thanh kiếm kề sát vào gáy Lệnh Hồ Bác.

Lúc này tâm trí Lệnh Hồ Bác lộn xộn, hơn nữa người có vết thương, làm sao. có thể ngăn cản được La Thiệu Vân tấn công.


"Xet xetl" Chỉ trong chớp mắt, trên người Lệnh Hồ Bác đã có thêm vài vết thương.

Đệ tử phái Hoa Sơn thấy chưởng môn gặp nạn, bọn họ đều quên mình tiến đến giúp đỡ, nhưng lại bị đệ tử phái Điểm Thương cản lại.

Vốn là đại chiến chính tà, trong bỗng chốc biến thành tự giết lẫn nhau. "Ha ha ha..."

Nam Cung Thạc cười quái dị, ông ta vung tay lên: "Giúp phái Hoa Sơn một tay, giết!"

"Keng keng!" Thành viên Vu giáo lập tức gia nhập cuộc chém giết. Nam Cung Thạc nhảy người lên: "Lệnh Hồ huynh, tôi đến giúp ông!"

Lệnh Hồ Bác vốn không đấu lại La Thiệu Vân, bỗng nghe thấy có người muốn tới giúp mình, ông ta gần như bật thốt ra: "Được!"

Nhưng khi ông ta trả lời xong mới phản ứng lại, đối phương chính là Đại Hộ Pháp Vu giáo, chẳng phải ông ta chưa đánh đã khai, thật sự cấu kết với Vu giáo sao?

"Lệnh Hồ Bác, ông là tên đê tiện!"

"Phái Hoa Sơn ngàn năm không ngờ lại có tên bại hoại như ông..."


Vô số tiếng mắng chửi vang lên.

Hội trưởng hội Hồng Hoa Thượng Quan Phi đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ, ông

ta ngượng ngùng nói: "Lý minh chủ, cũng may có ngài có con mắt tỉnh tường, mới có thể nhìn thấu gian kế của tên tiểu nhân Lệnh Hồ Bác!"

"Tôi không phải minh chủ của mấy người, đừng vội nhắc lại." Lý Trạch Vũ nhắc nhở. Con ngươi Thượng Quan Phi chuyển động, ông ta cười gượng nói: "Lý minh chủ không cần tức giận, cả võ lâm ngoài ngài, còn có ai có tư cách làm minh chủ?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Đám người Hồ Nhất Phong cũng vây lại đây.

Những người này đều rất rõ thực lực của Lý Trạch Vũ, đêm nay bọn họ có thể bình yên vô sự rời khỏi Hoa Sơn hay không, chỉ có thể dựa vào thằng nhãi này.

Lý Trạch Vũ cười lạnh: "Trước tiên đừng nói việc phải là minh chủ hay không, nếu mấy người không đi giúp đỡ phái Điểm Thương, bọn họ sẽ chết hết!"

Trong sân.

La Thiệu Vân vốn đang chèn ép Lệnh Hồ Bác, nhưng khi Nam Cung Thạc dẫn người gia nhập, thế cục lập tức thay đổi.

Hàng trăm đệ tử của phái Điểm Thương bị chém như dưa hấu vậy, có người chết, có người bị thương.

La Thiệu Vân lại trúng thiên tàn chân của Nam Cung Thạc, dĩ nhiên đã không còn sức chiến đấu

"Lệnh Hồ huynh, ông không sao chứ?” Giọng Nam Cung Thạc tràn đầy vẻ quan tâm.