Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 393




Mấy người Tống Thành Công và Lệnh Hồ Bác cũng là ở cấp bậc Tông sư, muốn thẳng người ta cũng không có đơn giản như thế đâu.

"Sư thái Diệt Tình, bà lên đi."

Lý Trạch Vũ đưa ra quyết định lựa chọn.

Mặc dù hắn muốn dập tắt sự kiêu ngạo của đám người Tống Thành Công, nhưng trận đầu tiên thì không thể thua được, phải đánh ra được tinh thần của binh Sĩ.

"Tuân lệnh Lý minh chủ!"

Sư thái Diệt Tình cầm thanh kiếm trong tay đi lên đài thi đấu.

Umekawa Neiku thấy một ni cô ra khiêu chiến, không khỏi cười khẩy nói: "Để một người phụ nữ ra chiến đấu, Hạ Quốc các người không có đàn ông à?”

"Láo toét!"

"Keng!"


Đôi mắt Sư Thái Diệt Tình rét lạnh, thanh kiếm đang cầm trong tay cũng rời khỏi vỏ.

Trong phút chốc, con ngươi Umekawa Neiku co rút lại, lập tức nhận ra ni cô đang đứng trước mặt mình cũng không phải là hạng xoàng.

"Nếu như ông có thể khiến bần ni xuất ra kiếm thứ hai, thì coi như ông thắng!" Sư Thái Diệt Tình tỏ ra khí phách. "Nói khoác không biết ngượng."

Umekawa Neiku nhướng mày, tỏ ra tức giận nói: "Thế mà cũng dám coi thường quán chủ ta đây, vậy thì tôi sẽ làm thịt bà trước tiên."

"Bớt nói xàm mà ra chiêu đi." Sư Thái Diệt Tình, chữ quý như vàng. "Keng!"

Umekawa Neiku chậm rãi rút đao võ sĩ đang đeo bên hông ra, "Xoẹt" một tiếng, chỉ mấy bước đã đến gần Sư Thái Diệt Tình.

"Đi chết đi."

Một đao này của Umekawa Neiku bình thường nhưng cũng không thể nói là bình thường, điểm sáng duy nhất chính là tốc độ rất nhanh.

Nhanh như sấm chớp.

"Đây là Nhất Đao Trảm do quán chủ tự sáng tạo ra, có không ít kẻ mạnh đã chết dưới chiêu này!"

"Ni cô già kia chết chắc rồi..."

Tất cả đệ tử của võ quán lIda đều cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay.

Thế nhưng ngay sau đó.

"Keng!" Sư Thái Diệt Tình tùy ý chém một kiếm. Đao kiếm va chạm vào nhau.

Umekawa Neiku không ngờ đối phương lại có thể dễ dàng đỡ được một đao này của mình, lập tức tăng thêm sức mạnh.


Nhưng ngay tại lúc này, thanh kiếm trong tay Sư Thái Diệt Tình lướt xuống, phát ra tiếng "leng keng", ngay sau đó một đường kiếm khí vô hình tản ra từ thân kiếm.

Các giác quan của Umekawa Neiku đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rõ ràng, thế nhưng ông ta hoàn toàn không kịp rút lui.

"Xoẹt" Ngay sau đó, một đầu người lăn lóc trên mặt đất. Trong phút chốc mọi thứ đều lặng ngắt như tờ.

Hơn một trăm đệ tử của võ quán Ida đều ngây ra như phỗng, tất cả đều không thể nào tin nổi.

Quán chủ của bọn họ là cường giả Ám Nhẫn, thế mà bị người ta chém chết trong một kiếm.

"Không thể nào! Chắc chắn là tôi hoa mắt rồi."

"Sao quán chủ Umekawa Neiku có thể chết được, người chết đáng lẽ phải là ni cô già kia mới đúng chứ..."

Không chỉ những người đang có mặt ở đây, mà người dân của nước Nhật Bản đang xem truyền hình trực tiếp cũng không thể nào tin nổi đây ra sự thật.

"Sư Thái Diệt Tình tuyệt quá!” "Hahaha, đám Nhật con này cũng không dám hung hăng càn quấy nữa đâu." Chưởng môn các phái thì thầm với nhau.

Lý Trạch Vũ tỏ ra bình tĩnh, suy cho cùng thì hắn cũng đã sớm dự đoán được kết quả rồi.

Khi đoàn người chuẩn bị rời đi, một nữ phóng viên đi giày cao gót chạy tới: "Xin mọi người hãy dừng bước.”


Đoàn người Lý Trạch Vũ nghe thấy thì dừng lại.

Cô gái nhíu mày nói: "Hội trưởng hội liên hiệp võ đạo của chúng tôi Tano Futao vừa mới đưa tin, hi vọng mọi người đừng rời khỏi đây, ông ấy đang đưa các võ giả của Nhật Bản tới để chấp nhận lời khiêu chiến của các vị.”

"Lý minh chủ, tôi thấy hay là chúng ta cứ chờ ở đây luôn đi."

"Đúng vậy, để bọn chúng tự tới tìm chết, đỡ mất công chúng ta đi tìm từng người một..."

Hồ Nhất Phong và Tống Thành Công lần lượt lên tiếng.

Cho đến giờ mọi người chưa bao giờ cảm thấy hả dạ giống như ngày hôm nay, chỉ mong sao có thể diệt sạch hết đám võ giả nước Nhật ngay và luôn.

Đối với điều này, Lý Trạch Vũ cũng hiểu được tâm trạng của bọn họ.

Thời trước Nhật Bản đã điên cuồng xâm lược, thiêu đốt, cướp bóc, giết hại phụ nữ và trẻ em.

Thù nước hận nhà, bất kì người Hạ Quốc nào cũng không thể quên...