Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 328




Sự việc xảy ra khác thường, chắc chắn có điều kỳ lạ, những nhân sĩ giang hồ này vẫn quá đơn thuần.

Bọn họ cũng nhìn ra được Lý Trạch Vũ lấy được hạng nhất là chuyện ván đã đóng thuyền, lẽ nào nhà cái sẽ không nhìn ra?

Tiền người ta nhiều không có chỗ tiêu, cố ý chạy tới làm từ thiện?

"Phát tài rồi phát tài rồi." Vật Tương Vong kích động không thôi.

Lần này người đặt cược tới hơn hai trăm, số tiền đặt cược cao hơn ba tỷ.

Cẩu Phú Quý: "Tương Vong, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một ý tưởng phát tài."

Vật Tương Vong: "???"

"Cậu xem thử, nếu như chúng ta mang theo cậu chủ đi khắp thế giới thi đánh võ, thắng thua đều là chúng ta khống chế, cậu nói xem có phải phát tài không?” Cẩu Phú Quý càng nói càng hưng phấn.

Vận Tương Vong giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: "Phú Quý, vẫn phải nhờ cậu! Loại chuyện xem cậu chủ như công cụ kiếm tiền này cậu cũng dám nghĩ, không sợ chết hay sao?"

"Ặc..." Cẩu phú Quý nhanh chóng khép miệng lại.

Bên kia, Lý Trạch Vũ ăn như gió cuốn cho đến khi gần no, sau khi ăn uống no nên thì hút một điếu thuốc.

Sư thái Diệt Tình mang theo Tề Tiên Nhi đi tới.


"Lý thiếu hiệp, ăn xong rồi à?" Sư thái Diệt Tình hiếm khi khách khí với người †a.

Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu: "Sư thái có việc?" Sư thái Diệt Tình ngượng ngùng cười nói: "Buổi chiều là trận chung kết rồi, đối thủ của Tiên Nhi là Đường Hồng Tuyết phái Tuyết Sơn, bản lĩnh của cô gái nhỏ kia

tôi đã thấy rồi, có lế Tiên Nhi..."

Lý Trạch Vũ khoát tay ngắt lời: "Sư thái đừng lo lắng, im lặng chờ tin tốt lành là được."

Thấy hắn tự tin như thế, sư thái Diệt Tình cũng không nói gì thêm nữa. Hai giờ chiều, trận chung kết đại hội Võ Đạo bắt đầu.

Huyền Tâm lại tiến lên nói nhảm hơn nửa tiếng.

"Bên dưới cho mời Thích Tín Vĩnh của Thiền Lâm Tự ra sân."

"A Di Đà Phật." Thích Tín Vĩnh bước 28 bước về phía sân đấu võ.

"Mời Lý Trạch Vũ của Đạo Môn ra sân." Huyền Tâm mở miệng lần nữa.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thích Tín Vĩnh với ánh mắt đồng tình.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lý Trạch Vũ đi tới trước mặt Thích Tín Vĩnh, đang muốn mở miệng.


"A Di Đà Phật, bần tăng nhận thua." Thích Tín Vĩnh tranh nhận thua trước, chẳng những không thấy mất mác, hơn nữa dáng vẻ trông giống như rất vui.

"Đầu óc hòa thượng này bị chập mạch rồi, nhận thua còn vui vẻ như vậy?" "Thiền Lâm Tự các người sao vậy?”

"A Di Đà Phật, người xuất gia chúng ta tứ đại giai không, dùng võ kết bạn, không quan tâm việc thắng hay thua."

"Ông nói dóc!" Một đệ tử phái Hoa Sơn chỉ vào tên hòa thượng phía trước nói: "Con lừa trọc Thích Tín Vĩn kia mua năm triệu Lý thiếu hiệp đoạt giải quán quân,

cho nên ông ta mới có thể tranh thủ vui vẻ."

"A cái này... A Di Đà Phật." Hòa thượng phía trước trong chốc lát ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.

Trên sân đấu võ. Lý Trạch Vũ lắc đầu cười khổ, thầm cảm thán vô địch cô độc cỡ nào.

Ra sân ngay sau đó chính là Cung Nghê Thường giao đấu với Hồng Lượng phái Côn Luân.

Nhân lúc này, Lý Trạch Vũ bình tĩnh đi tới bên cạnh chưởng môn Tống Thành Công phái Tuyết Sơn.

"Lý thiếu hiệp!" Tống Thành Công kích động ngoài ý muốn, hoàn toàn không nghĩ tới Lý Trạch Vũ sẽ tìm đến mình.

"Khụ khụ, cái gì đó, tôi có mấy lời muốn nói riêng với Tống chưởng môn, không biết Tống chưởng môn có rảnh không?”

"Có, chắc chắn phải có, mời Lý thiếu hiệp sang bên này." Tống Thành Công làm một tư thế "mời".

Một lát sau, hai người xuyên qua đám đông đi vào một sân nhỏ âm u tĩnh mịch.

Lý Trạch Vũ lấy ra một điếu thuốc lá cho Tống Thành Công, lại tự mình đốt cho ông ta.

Điều này khiến Tống Thành Công được yêu thương mà kính sợ.