Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 323




"Lý thiếu hiệp đã trở lại!"

Cung Nghê Thường đứng dậy chào hỏi, dáng vẻ tiểu thư khuê các.

"Lý Trạch Vũ!"

"Sư thúc tổI"

Tê Tiên Nhi và Bạch Tố Y cũng lần lượt đứng dậy.

"Thiếu gia, ngươi đã trở lại!"

"Thiếu gia, chúng ta còn có một số việc quan trọng, chúng ta đi trước!"

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong gần như bỏ chạy.

Lý Trạch Vũ không khỏi cau mày nói: "Ba người các cô có chuyện gì sao?"

Ba cô gái, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai có ý định lên tiếng trước, dường như tất cả đều muốn đợi hai người kia rời đi rồi mới thương lượng riêng với Lý Trạch Vũ.

"Cô nói trước đi!"

Lý Trạch Vũ chỉ vào Tê Tiên Nhi.


Tê Tiên Nhi có chút không phục, nói: "Tại sao tôi phải nói trước?"

"Vậy cô nói trước đi!"

Lý Trạch Vũ lại chỉ vào Bạch Tố Y.

"Tôi không nói đâu, để bọn họ nói trước!"

Bạch Tố Y trực tiếp từ chối.

Lông mày Lý Trạch Vũ nhíu chặt hơn, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Cung Nghê Thường, khóe miệng hắn nở nụ cười khổ, hiển nhiên không định lên tiếng trước.

"Muốn nói thì nói, không nói thì thôi!"

Để lại một câu, Lý Trạch Vũ xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ai, anh quay lại đây!"

"Lý thiếu hiệp!"

"Sư thúc tổ..."

Ba cô gái lập tức lo lắng.

Lý Trạch Vũ quay lưng lại với mấy người họ, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ ông đây còn không xử lý được sao?

"Khụ khụ"

Suy nghĩ xoay chuyển, Lý Trạch Vũ quay đầu lại nói: "Tôi chỉ cho các cô hai phút, không nói thì tôi đi!"

"Tôi sẽ nói trước!"

Tê Tiên Nhi phủ đầu nói: "Danh sách người tham gia đại hội võ lâm ngày mai đã báo lên rồi, sư phụ tôi muốn biết kế hoạch cụ thể của anh thế nào?"

"Cô đừng lo chuyện này, tôi có sắp xếp riêng!" "Nhưng mà..." "Không nhưng mài"

Lý Trạch Vũ ngang ngược ngắt lời: "Dù sao những gì tôi hứa với cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

Nghe thấy lời hứa bảo đảm của hắn, Tề Tiên Nhi không còn gì để nói.


"Sư thúc tổ!"

Bạch Tố Y đi theo nói: "Có rất nhiều nữ đệ tử của các môn phái khác ngưỡng mộ sư thúc tổ, bọn họ đều muốn chuyển sang Tiêu Diêu Cung của chúng ta, chuyện này nên xử lý như thế nào?"

"Cô nghĩ nên làm thế nào?"

Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại.

"ý của tôi là nhận hết, như vậy Tiêu Diêu Cung chúng ta lại có thể lớn mạnh hơn không ítI!"

Bạch Tố Y nói ra suy nghĩ của mình. "Không được, một người cũng không thể nhận!"

Mặc dù những người phụ nữ đó là người hâm mộ của hẳn nhưng Lý Trạch Vũ vẫn nhẫn tâm từ chối.

Sau khi những người đó gia nhập Tiêu Diêu Cung, người của các môn phái khác sẽ nghĩ rằng Tiêu Diêu Cung đang đào góc tường, thế thì họ sẽ không hài lòng, và Tiêu Diêu Cung sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.

Ngoài ra, những người phụ nữ đó có thể phản bội sư môn của họ hôm nay vì ngưỡng mộ Lý Trạch Vũ hắn thì ngày mai họ có thể phản bội Tiêu Diêu Cung vì ngưỡng mộ Trương Quân Bảo.

Cỏ đầu tường” thì nhận có ích gì?

*Cỏ đầu tường: gió thổi chiều nào theo chiều nấy.

"Đệ tử đã hiểu."

Bạch Tố Y bừng tỉnh đại ngộ, đồng ý thấy lời Lý Trạch Vũ nói rất hợp lý.

Cuối cùng, chỉ còn lại Cung Nghê Thường.


Lý Trạch Vũ nhẹ giọng hỏi: "Cô Cung, đến lượt cô!"

Cung Nghê Thường lần lượt liếc nhìn Tê Tiên Nhi và Bạch Tố Y, mỉm cười nói: "Cô Tề, thánh nữ Bạch, tôi có chuyện muốn nói riêng với Lý thiếu hiệp, nhờ hai người các cô tránh đi một chút."

Mặc dù Tề Tiên Nhi và Bạch Tố Y rất không tình nguyện nhưng chỉ có thể đồng ý để không bị mất phong thái.

"Hừ"

"Hừ"

Khi hai cô gái rời đi, tất cả đều nặng nề Hừ một tiếng, không biết là đang Hừ” Lý Trạch Vũ hay Cung Nghê Thường.

"Bây giờ cô Cung có thể nói rồi đúng không?”

Trong lòng Lý Trạch Vũ tò mò, cô gái này có gì muốn nói mà cứ nhất định phải tự nói cho hắn biết đây.

"Lý thiếu hiệp, tôi có đẹp không?” Điều đầu tiên Cung Nghê Thường nói chính là hỏi câu này.

Mặc dù Lý Trạch Vũ cảm thấy ù ù cạc cạc rất khó hiểu nhưng hắn vẫn gật đầu theo bản năng.

"Ừm, rất đẹp..."