Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 320




Ngọc Linh Lung, cung chủ tiền nhiệm của Tiêu Dao Cung! Đạo sĩ Vô Trần, sư tổ của Đạo môn! Hòa thượng Nhất Trinh lại là phương trượng của chùa Thiền Lâm!

Lý Trạch Vũ thực sự không ngờ cả ba vị sư phụ lại là sư tổ của tam đại thánh địa.

Bản thân là thế hệ thứ hai của phú nhị đại siêu giàu thì thôi đi, không ngờ ngay cả trong giới võ lâm mà bản thân cũng có được thân phận đáng kinh ngạc!

Lý đại đương gia thật sự rất muốn gân cổ lên hỏi một câu: “Con mẹ nó, còn có ai nữa không?”

“Lý thiếu hiệp, cậu... Cậu thật sự là đệ tử của sư tổ Vô Trần chúng tôi sao?” Đạo sĩ Thanh Phong vẫn không dám tin.

“Cha, chuyện này tuyệt đối không thể qua loa, nhất định cần phải điều tra cho rõ ràng!”

Trương Bách Khâm vừa sốt ruột lại sợ hãi!

Trong lòng anh ta đã mắng sư tổ Vô Trần chưa từng gặp mặt kia đến máu chó phun đầy đầu, ông nhận ai làm đệ tử cũng được, tại sao lại là Lý Trạch Vũ chứ?

Tại sao, chỉ vì hắn lớn lên đẹp trai sao!

“Không sai được, tuyệt đối không sai được!”

Đạo sĩ Vân Trung kích động cầm miếng ngọc bội mà Lý Trạch Vũ đưa cho mình.

Nếu Lý Trạch Vũ lấy ra tín vật khác thì có lẽ ông sẽ còn ngờ vực vài phần.

Nhưng chỉ có ông mới hiểu rõ, viên ngọc này có đặc tính ấm áp vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè, là do chính sư nương đưa cho sư phụ, sau khi sư nương buông tay rời khỏi nhân gian thì sư phụ luôn mang theo viên ngọc này bên người!


Nếu không phải người thân cận nhất thì sao có thể tặng viên ngọc bội được chứ?

“Sư đệ, nếu sư phụ vẫn còn sống thì tại sao suốt bao nhiêu năm qua vẫn không trở về?”

Vì tỏ vẻ thân thiết, đạo sĩ Vân Trung lập tức đổi xưng hô từ Lý thiếu hiệp” thành “sư đệ, xem như thừa nhận thân phận của đối phương.

“Cái này thì đệ cũng không biết.”

Lý Trạch Vũ đảo mắt, nói: “Đúng rồi, hay là nó có liên quan đến Hách Liên vô tình mà huynh vừa nói không?”

Nghe thấy bốn chữ “Hách Liên vô tình”, thần sắc đạo sĩ Vân Trung lập tức ngưng trọng, gật đầu đáp: “Rất có khả năng!”

“Sư phụ, nói như thế thì Hách Liên vô tình vẫn có thể còn sống?” Đạo sĩ Bạch Ngọc lo lắng, sốt ruột.

Đạo sĩ Vân Trung lại không hề để ý mà chỉ quan tâm nhìn về phía Lý Quân Dạ: “Sư đệ, có thể dẫn ta đi gặp sư phụ được không?”

“Cái này...”

Lý Trạch Vũ trở nên khó xử.

“Sư tổ, ngài xem, tên này lòi đuôi rồi!”

Trương Bách Khâm đã quên cái tát lúc này, bày ra dáng vẻ tôi rất thông minh, nói: “Hắn ta không dám dẫn sư tổ đi gặp sư tổ Vô Trần, đủ để chứng minh mọi lời nói của thằng nhãi này đều là vô căn cứ, hắn ta nhất định không phải đồ đệ của


sư tổ Vô Trần!”

Lời vừa nói ra, đạo sĩ Bạch Ngọc và đạo sĩ Thanh Phong cũng bắt đầu nghi ngờ.

Không ngờ đạo sĩ Vân Trung lại cực kỳ kiên định nói: “Ta nói Trạch Vũ chính là sư đệ của ta, nếu ai dám nghỉ ngờ thì đừng trách ta không khách khít”

Đạo sĩ Thanh Phong và đạo sĩ Bạch Ngọc lập tức im miệng. Trương Bách Khâm còn muốn nói gì đó...

“Chát!”

“Con câm miệng!”

Đạo sĩ Thanh Phong lại giáng xuống một cái tát.

“Hu hu hưu...”

Trương Bách Khâm hai mắt đẫm lệ, vô cùng tủi thân nói: “Cha lại đánh con!” “Cút ra ngoài cho cha!”

Đạo sĩ Thanh Phong chỉ hận sắt không thành thép.

“Từ từ đãi”

Lý Trạch Vũ im lặng nãy giờ đứng lên đi tới.

“Anh muốn làm gì?”

Trương Bách Khâm dường như tồn tại bóng ma về hắn, vội vàng lui về phía sau vài bước.

“Đồ nhi ngoan đừng sợ, sư tổ rất lương thiện.” Lý Trạch Vũ nở nụ cười.

Nhưng nụ cười ấy trong mắt Trương Bách Khâm lại chẳng khác gì ác ma, run rẩy lùi ra sau mấy bước.

“Mày cút lại đây cho ông!” Lý Trạch Vũ quát chói tai một tiếng.