Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 317




"Tả Thiên Thu, dám chơi xấu trước mặt lão đây, hôm nay tôi sẽ không tha cho ông!"

Đạo sĩ Vân Trung giận dữ đã lao đến võ đài, chuẩn bị lập tức ra tay. "Chờ đã!"

Lý Trạch Vũ mở miệng ngăn ông lại.

Đạo sĩ Vân Trung dừng chân lại, quay đầu nhắc nhở: "Ta đang giúp đệ đấy!" "Đệ biết, nhưng mà thực sự không cần thiết!" Lý Trạch Vũ từ chối lòng tốt của đối phương.

Trán Tả Thiên Thu thấm đây mồ hôi lạnh, ông ta nuốt nước bọt nói: "Tôi, tôi nhận thua!"

Bất cứ ai cũng thấy được ông ta không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ, muốn nhận thua xin tha.

"Hiện tại mới chịu nhận thua thì trễ rồi!"

Sau khi Lý Trạch Vũ nói xong, kiếm Trường Thiên trong tay quét ngang bổ ra một chiêu trảm xuống mặt đất, trong nháy mắt có một luồng kiếm khí vô hình tiếp cận Tả Thiên Thu!

"Không!"

Tả Thiên Thu kinh hãi muốn tránh đi, nhưng đã quá muộn rồi.


"Roet!"

Kiếm khí vô hình lập tức chặt đứt chân ông ta.

"Aaaaa!"

Tiếng kêu đau đớn như quỷ khóc sói gào vang lên.

Dưới võ đài, các đệ tử của phái Thanh Thành do Lục Hoành cầm đầu không biết nên đi lên giải cứu sư phụ hay bỏ mặc mọi thứ mà lập tức chạy trốn khỏi nơi

này.

Ngay khi họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì đã có người thay họ đưa ra quyết định.

"Đệ tử Tiêu Dao Cung nghe lệnh!"

Lý Trạch Vũ chĩa Trường Thiên Kiếm trong tay vào đám người phái Thanh Thành: “Giết hết bọn chúng, không để sót một ai!”

"Tuân lệnh thưa sư thúc tổi" Bạch Tố Y vung tay lên, dẫn theo chúng đệ tử xông qua chém giết.

Sư thái Diệt Tình tháong suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh theo: "Các đệ tử Nga Mi nghe lệnh, đi giúp Tiêu Dao Cung một tay!"

Cách đây không lâu, Lý Trạch Vũ đã giúp phái Nga Mi thoát khỏi rắc rối, tuy bọn họ không có năng lực đưa than ngày tuyết nhưng dệt hoa trên gấm thì vẫn có thể.

Đám đệ tử của phái Thanh Thành vốn không phải là đối thủ của đệ tử Tiêu Dao Cung, bây giờ lại có thêm đệ tử của phái Nga Mi gia nhập, trong nháy mắt bọn họ bị đánh đến mức không thể chống đỡ nổi.

Mà lúc này đạo sĩ Bạch Ngọc âm thầm liếc nhìn đạo sĩ Thanh Phong một cái, ông ấy lập tức hiểu ra.

"Đệ tử Đạo môn nghe lệnh, đi giúp Tiêu Dao Cung và phái Nga Mi một tay, bắt lấy đám xấu xa phái Thanh Thành!"

Theo lệnh của đạo sĩ Thanh Phong, các đệ tử Đạo môn lập tức giá nhập chiến đấu.


"Đệ tử phái Điểm Thương nghe lệnh, giúp thiếu hiệp Lý một tay, tiêu diệt đám xấu xa phái Thanh Thành này!"

"Đệ tử phái Côn Luân nghe lệnh, giúp thiếu hiệp Lý một tay..."

Chưởng môn các phái lớn đang có mặt ở đó lần lượt hưởng ứng sôi nổi, kêu gọi “giúp Lý Trạch Vũ một tay” rồi gia nhập chiến đấu.

Ngay cả phái Hoa Sơn trước đây có quan hệ tốt với phái Thanh Thành cũng không thiếu!

Rốt cuộc thì thực lực Lý Trạch Vũ đã bày ra mạnh đến mức bất kỳ một môn phái nào cũng muốn lấy lòng. Ngôn Tình Hay

Trong nháy mắt, phái Thanh Thành như đã trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, như chuột chạy qua đường.

"Dừng tay, buông tha bọn họ đi!"

Nhìn thấy các đệ tử của mình lần lượt ngã xuống, Tả Thiên Thu hối hận nghĩ biết vậy đừng làm.

Nhưng vẫn còn chưa kết thúc!

Lý Trạch Vũ lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Phái mấy chiếc xe tăng đi san bằng phái Thanh Thành, đệ tử nào chịu rời đi thì tha mạng, còn ai không chịu rời đi thì giết không tha!"

Rồi cúp điện thoại.

Tả Thiên Thu hai chân đứt đoạn quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lý Trạch Vũ: "Cậu, cậu là ác ma, cậu là ác ma..."


"Kiếp sau sáng mắt ra, ngàn lần đừng có dây vào người không nên chọc!" Nói xong, Lý Trạch Vũ nâng kiếm chặt đầu đối phương. Mà lúc này đệ tử của phái Thanh Thành cũng gần như đã bị giế t chết hết.

"Thiếu hiệp Lý tha mạng, tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật, cầu xin cậu hãy thả tôi đi..."

Thủ lĩnh của phái Thanh Thành, Lục Hoành thả người nhảy lên võ đài, mặc kệ sư tổ đã chết của mình mà quỳ xuống trước mặt Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ hứng thú nhìn đối phương, nói đùa: "Ông thì có bí mật gì để nói cho tôi chứ?”

"Tôi cam đoan đây là một bí mật vô cùng lớn. Xin hãy tha mạng cho tôi đi thiếu hiệp Lý!"

Lục Hoành không ngừng quỳ lạy xin tha. "Vậy thì ông nói nghe xem." Lý Trạch Vũ trả lời mơ hồ ba phải, không đồng ý cũng không từ chối.

Lục Hoành cũng không phải kẻ ngu ngốc, ông ta cau mày nói: "Sau khi tôi nói cho cậu biết, thiếu hiệp Lý thật sự sẽ tha cho tôi đúng không?”

"Hiện tại ông không có tư cách thương lượng với tôi." Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống, gằn từng chữ nói.

"Nếu nói có thể ông sẽ không phải chết, nhưng nếu không nói thì ông nhất định phải chết..."