Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 301




Lý Trạch Vũ đột nhiên ý thức được, ngay sau đó lại hài hước nói: "Nhưng mà mỹ nữ Ninh Hà này, chẳng lẽ cô không nghe nói, bây giờ tôi đã khác trước sao? Chỉ sợ cô gọi đám dưa vô dụng kia đến cũng không giết được tôi đâu!"

"Ha ha ha..."

Ninh Hà cười lạnh, nói: "Tôi biết anh là Lý Trạch Vũ vô cùng bản lĩnh, nhưng hôm nay anh chạy trời không khỏi nắng đâu!"

Nói xong, cô tôi vỗ bốp bốp vài tiếng.

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ đi đến bên cạnh Ninh Hà.

"Biết người này là ai không?”

Ninh Hà hỏi rồi tự trả lời: "Ông tôi là Trịnh Đại Hải, quán chủ của Bá Thiên Võ Quán, người đạt cảnh giới Đại Thừa. Ha ha ha, chắc anh cũng không biết sức mạnh của cảnh giới Đại Thừa như thế nào đâu nhỉ?"

"Ừm, đúng là tôi không biết thật!"

Lý Trạch Vũ giả vờ nói.

"Vậy để tôi nói cho anh biết, ngay cả những nhà vô địch tán thủ nổi tiếng trên †¡ vi cũng không chịu được một chiêu của Trịnh sư huynh đâu!"


Ninh Hà giới thiệu vô cùng đắc ý.

"Ai da! Ếch ngồi đáy giếng không biết biển rộng thế nào, càng không biết bầu trời lớn ra sao."

"Vèol"

Lý Trạch Vũ không muốn lãng phí thời gian với những tên hề này nữa nên chủ động tấn công.

"Trịnh quán chủ, xin ngài hãy ra tay giết hắn!"

Sắc mặt Ninh Hà vặn vẹo, hiển nhiên là có chút mất lý trí.

"Ninh tiểu thư yên tâm, tôi lập tức sẽ khiến tên nhóc con này... ÁI" "Răng rắc!"

Trịnh Đại Hải còn chưa nói xong, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta. Khi ông tôi còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị vặn gãy.

Hai mắt Ninh Hà đột nhiên trừng lớn, nhìn xung quanh mới phát hiện toàn bộ hơn chục bảo tiêu mà cô tôi dẫn đến đều ngã xuống đất.

Sao có thể chứ!

Chỉ trong chớp mắt mà Lý Trạch Vũ đã giết hết mười mấy người.

Tên này là siêu nhân sao?

"Tần Hạo Nhiên ở đâu?"

"Tôi, tôi không biết!"

Ninh Hà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vô thức lùi về sau vài bước.

Lý Trạch Vũ nhanh tay bóp chặt cổ cô ta: "Nói! Tân Hạo Nhiên đang ở đâu?”

Hắn cứ nghĩ Ninh Hà làm theo lời Tân Hạo Nhiên sai bảo, không ngờ sau khi tra hỏi một hồi mới biết, đây là chủ ý của Ninh Hà, mà Tần Hạo Nhiên đã theo đại sư Tư Đồ gì đó để học võ!

"Sau khi anh Hạo Nhiên về, anh nhất định sẽ phải chết!"


Ninh Hà nói rồi cười điên cuồng.

Lý Trạch Vũ cười khinh thường, nói: Không sao, cô sẽ chết trước, đến lúc đó tôi sẽ cho anh tôi xuống đó đoàn tụ với cô!”

"Anh dám giết tôi?"

Ninh Hà tự tin nói: "Tôi là người nhà họ Ninh, ông nội tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"

Lý Trạch Vũ chưa nghĩ đến điều này.

Dù sao nhà họ Ninh cũng là một trong sáu đại hào môn, Ninh Hà cũng xinh đẹp nhưng sao đầu óc lại ngu ngốc vậy nhỉ?

Nhà họ Khương đã bị hắn huỷ diệt, vậy mà vẫn có kẻ nghỉ ngờ hắn không dám giết người!

"Nào, giờ cô gọi ông nội cô tới đây."

Lý Trạch Vũ hơi thả lỏng tay một chút.

Ninh Hà cũng hiểu bây giờ mình đang bị đối phương khống chế, phải gọi người nhà đến gây áp lực cho Lý Trạch Vũ, sau đó mới thả mình đi. Vì thế cô ta ngoan ngoãn lấy điện thoại gọi vào cho Ninh Vũ Cường.

"Alo, Hà Nhi!"

Điện thoại kia đầu truyền đến giọng của Ninh Vũ Cường.


Ninh Hà lập tức nói: "Ông nội cứu cháu,, Lý Trạch Vũ muốn giết cháu!"

"Cháu nói cái gì?"

Ninh Vũ Cường rõ ràng ngẩn người.

"Cháu..."

Ninh Hà còn định nói gì đó thì điện thoại đã bị Lý Trạch Vũ giật lấy. Hắn nói: "Nhà họ Ninh chủ, tôi là Lý Trạch Vũ."

"Lý... Trạch Vũ!"

Ninh Vũ Cường giả vờ bình tĩnh nói: "Cậu đã làm gì cháu gái tôi? Tôi cảnh cáo cậu, nếu dám làm tổn thương nó dù chỉ là một sợi tóc, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá đắt."

"Răng rắc!" Một tiếng.

Lý Trạch Vũ trực tiếp vặn gãy cổ Ninh Hà.

"Cháu gái ông đã bị tôi g iết chết. Giờ ông đây muốn xem cái giá đắt mà ông nói là gì...