Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 232




Nước Thần Tam tập trung sáu trăm ngàn đại quân tiến về Tây Cương, thế nhưng quân Thiên Long chỉ có một trăm năm chục binh lực, thế nên Tô Cẩn Hoa đã phái thêm một trăm ngàn quân Huyền Vũ tới tiếp viện.

Mặc dù binh lực hai bên khác xa nhau, thế nhưng vũ khí do nước Hạ sử dụng khá tân tiên, thế nên nước Thần Tam cũng sẽ kiêng dè.

Hai bên giằng co suốt một đêm.

Ngay khi nước Hạ phái người đi giao thiệp trước, vốn tưởng rằng nước Thần Tam sẽ chọn lui binh, thế nhưng không ngờ đối phương lại đột nhiên phát động tiến công mạnh mẽ, đánh tới khiên quân Thiên Long và quân Huyền Vũ trở tay không kịp.

Chỉ sau nửa ngày ngắn ngủi, bên phía nước Hạ đã có hơn sáu chục ngàn tướng sĩ tử trận!

Còn có hơn ba mươi ngàn người trúng bẫy, bị hai trăm ngàn đại quân của nước Thần Tam vây chặt ở sông Thương Lan.

Đây là trận chiến đầu tiên quân Huyền Vũ từ một thế quân mạnh mẽ trở nên đẫm máu, lúc trước mỗi một trận đánh đội quan có thể tay không chém chết hơn sáu mươi tên binh sĩ của nước Thần Tam, trong đó bao gồm hai danh tướng cùng với một tên chiến thần của nước Thần Tam!

"Hơn sáu mươi năm trước, kiếp trước chúng ta có thể đánh đám dân lang thang này bỏ chạy mất dạng, hôm nay

chúng ta sẽ đánh đến khi bọn họ quỳ xuống cầu xin tha thứ!"


Dáng người cao ngất của Diệp Cường đứng trong gió rét, trong vô cùng ngang ngược.

Lời nói của anh ta khiến hơn sáu chục ngàn binh lính nước Hạ nghe thấy bỗng sôi trào nhiệt huyết!

Đảo mắt nhìn mấy tướng sĩ một cái, Lý Cường cao giọng hỏi một chút: "Các người có sợ chết không?”

"Không sợi!"

"Không sợ..."

Hơn sáu chục ngàn người cùng lên tiếng kêu gào, chỉ một thoáng đã làm rung chuyển cả trời đất.

"Các người đều là những người tốt!"

Hai mắt Diệp Cường đỏ ngầu.

Quân Huyền Vũ nhận lệnh tới tiếp viện cho quân Thiên Long, bây giờ cả đội đã bị quân địch vây hãm, quân Thiên Long lại thấy chết mà không cứu, chỉ có thể dựa vào bản thân mình


để tìm đường thoát thân!

"Tần Chấn, nếu tôi còn có thể sống sót rời khỏi đây, tôi sẽ lấy đầu của ông đầu tiên."

Trong lòng Diệp Cường âm thầm thề. Một khắc sau.

Diệp Cường không dám phụ vinh dự của một chiếc thần của quân Huyền Vũ, dẫn đầu tiến lên tiêu diệt kẻ thù.

Giờ phút này bọn họ cũng không sợ sinh tử, chỉ vì để giữ gìn phần đất sau lưng được bình anl

"Anh hai!"

Diệp Khinh Nhu đã bị thương nặng, lúc này đang cố đứng dậy, thế nhưng còn chưa đi được hai bước đã ngã nhào xuống đất.

Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng cô ấy.

Ngay khi cô ấy nhắm hai mắt lại, Diệp Khinh Nhu nhớ lại cuộc đời mình ba mươi năm qua, từng người từng bóng dáng mà cô ấy đã gặp hiện lên trong đầu.

Trong phút chốc.

Một người bóng người không nên xuất hiện, nhưng sâu trong lòng cô luôn khao khát được gặp xuất hiện trong đầu cô ấy.

Lý Trạch Vũ.