Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 17




Hạo Đô Minh Nguyên là khu dân cư của người giàu nổi tiếng ở Tuyên Thành.

Bên trong có rất nhiều biệt thự tư nhân xa hoa, sắc mặt người đứng đầu Hưng Nghĩa Các Lâm Trung Hổ xanh mét, không nói lời nào.

Thậm chí người đàn ông cao lớn để tóc húi cua đứng bên cạnh còn không dám thở mạnh.

Lát sau.

"Người của phòng pháp vụ còn chưa thả thiếu ra hay sao?"

Giọng nói của Lâm Trung Hổ rất trầm, sự tức giận hoàn toàn lộ rõ.

Con hắn ta bị người khác đánh gãy chân mà còn bị người củ phòng pháp vụ bắt đi, chuyện này không phải chỉ là sự khiêu khích mà còn sỉ nhục!

Từ khi nào ba chữ "Hưng Nghĩa Các" đã không còn đủ sức trấn áp tại Tuyên Thành?

Bây giờ bọn họ đang muốn chống đối hắn ta à?

"Lão gia, phòng pháp vụ sống chết không chịu thả người."

Người đàn ông tóc húi cua cẩn thận trả lời.


Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Trung Hổ càng nghiêm túc hơn.

Dẫu sao hắn ta cũng là một trong mười doanh nhân đứng đầu Tuyên Thành, theo lý mà nói, trước khi có chứng cứ xác thực thì phòng pháp vụ sẽ không lật bài ngửa với hắn ta.

"Liên hệ với phó thành chủ Tống cho tôi."

Lâm Trung Hổ chợt cảm giác được nguy hiểm.

Người đàn ông tóc húi cua nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở danh bạ tìm số điện thoại rồi đưa tới trước mặt Lâm Trung Hổ.

"Nếu ông muốn tôi giúp ông cứu con trai ông ra ngoài thì tôi khuyên ông nên từ bỏ suy nghĩ này đi."

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói trầm thấp mang theo ý tứ cảnh cáo vang lên.

Lâm Trung Hổ lập tức nheo mắt, trầm ngâm nói: "Tống phó thành chủ, dù sao tôi cũng là một doanh nhân nổi tiếng ở Tuyên Thành, từng giúp ông lập được rất nhiều thành tích, vậy mà ông định hi sinh tôi hay sao?”

rÌQyƒ"

Tống Minh cười lạnh và nói: "Lời nói của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Con trai của ông đã đắc tội với nhân vật lớn rồi! Còn nữa, đừng nhắc đến công ty của ông với tôi, nếu ông cảm thấy Tuyên Thành không tốt thì có thể dời nhà máy tới nơi khác, đừng có mà ra oai trước với tôi."

Nói xong, Tống Minh tắt máy trước.


Lâm Trung Hổ cũng không nổi giận, bởi vì hắn ta đang suy nghĩ xem người mà ngay cả một phó thành chủ như Tống Minh cũng phải gọi là "nhân vật lớn" rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lễ nào là người đến từ Hoàng Thành?

Nghĩ đến đây, trên trán Lâm Trung Hổ đổ mồ hôi lạnh.

Tên súc sinh nhà mình sẽ không xui xẻo đến mức đó chứ?

"Diều Hâu, lúc nấy cậu nói do thiếu gia đắc tội với một người trẻ tuổi nên mới bị phòng pháp vụ bắt đi đúng không?"

"Dạ phải!"

"Đã điều tra bối cảnh của đối phương chưa?”

"Chưa... chưa điều tra." Diều Hâu nơm nớp lo sợ trả lời.

Lâm Trung Hổ lạnh mặt rít gào: "Con mẹ nó, mau đi điều trai"

Diều Hâu vội vàng rời đi, nhưng hắn ta chưa đi được mấy bước thì Lâm Trung Hổ bất ngờ đổi ý.

"Không cần điều tra, cậu mau dẫn tôi đến gặp người kial"

Nếu xác định được đối phương là người có thân phận không tầm thường thì việc điều tra chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cùng lúc đó, tại khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Tất cả những nhân viên kỳ cựu trong công ty đều biết tầng ba mươi hai là khu vực riêng của chủ tịch, dù là ngày nghỉ hay lúc làm việc Trần Thanh Tuyết đều ở đó, ngoại trừ ông cụ Trần Khánh An thì chưa từng có người đàn ông nào được đặt chân vào nơi ấy.