Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 168




Chẳng cần nói cũng biết là đang khiêu khích!

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành hơi khựng lại, nhưng cô không lên tiếng, chỉ dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, tim cô thắt lại như bị ai bóp nghẹt.

Đêm đó, thị trường chứng khoán xảy ra biến động khổng.

lồ. Khoa học kỹ thuật Vân Dương và nhà họ Khương đầu tư: hàng trăm tỷ tiền vốn, con số khủng khiếp đến mức người theo dõi cảm thấy choáng váng. Giống như câu nói "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết", hai nhân vật truyền kỳ của giới tài chính là Myhill và Hafit bắt

đầu điên cuồng tấn công và hạ nhau.

Một số doanh nghiệp nhỏ trở thành con cừu đợi bị làm thịt trong mắt hai người.

Đêm nay chắc chản là một đêm không ngủ.

Những người theo dõi không chỉ là "cá mập" của giới kinh doanh mà còn có cả rất nhiều thế lực trên các lĩnh vực khác. cũng tập trung chú ý.

Tất cả mọi người đều muốn biết, một nhà họ Khương dốc toàn lực liệu có thể lật đổ nhà họ Lý đang như mặt trời ban trưa xuống khỏi ngai vàng hay không!

Ba giờ mười lăm phút sáng.

Nhà họ Khương.


"Không thể nào!"

"Làm sao tôi có thể bị lừa gạt bởi lớp nguy trang này chứ! Myhill không thể nào thắng được tôi!"

Hafit nhìn chăm chặp vào dữ liệu trên màn hình, đôi mắt đỏ ngầu một cách đáng sợ.

Khương Thượng Đức nhìn kết quả trên màn hình, lảo đảo. ngã ngồi lên ghế sô pha.

"Cha!"

Khương Chính Hoằng lật đật chạy qua đỡ.

"Sao lại thế!"

Ánh mắt Khương Thượng Đức trở nên mơ màng, người run bần bật.

"Không, vẫn còn cơ hội!" Hafit đột nhiên hô lớn.

Cha con Khương Thượng Đức và Khương Chính Hoằng đồng thời nhìn gã.

"Hafit còn cách đối phó nào không?”

"Ngài là ngón tay vàng, nhất định sẽ có cách xoay chuyển tình thết"

Khương Thượng Đức nhìn đối phương, lòng đầy niềm tin hy vọng.

Hafit nặng nề gật đầu, nói: "Đúng, chỉ cần các người rót cho tôi thêm ba trăm tỷ, tôi sẽ giành lại những tổn thất trước đó ngay lập tức. Hơn nữa tôi cũng đã tìm ra quỷ kế của Myhill, ông ta chắc chắn sẽ thual"

Lại đòi ba trăm tỷ nữa!

Khóe miệng Khương Thượng Đức co giật mấy cái.

Gom đủ sáu trăm tỷ đã là cực hạn của nhà họ Khương. Nếu mất đi khoản tiền khổng lò này, ít nhất một nửa số doanh nghiệp của họ sẽ phá sản!

Nhưng dù vậy, đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương cũng vẫn sẽ không sụp đổ.


Vậy mà lúc này Hafit còn đòi họ xuất thêm ba trăm tỷ.

Nói không ngoa, Hafit mà thua thì cả nhà họ Khương đều sẽ phải lên sân thượng hết!

"Cha, cược một lần đi."

Khương Chính Hoằng siết chặt nắm đấm, khuyên cha.

Khoé miệng Khương Thượng Đức giật lên hai cái, "Cơ mà, ngộ nhỡ thua thì sao?"

Khương Chính Hoãng trầm ngâm: "Nếu bây giờ dừng lại, ta sẽ không thể cứu vấn những tổn thất trước đó. Địa vị của nhà họ Khương ta ở nước Hạ chắc chắn cũng sẽ tuột dốc không phanh, chi bằng dứt khoát liều thêm một phen đi!"

Nghe vậy, Khương Thượng Đức do dự.

Vất vả biết bao mới gầy dựng nên đế chế thương nghiệp, thế mà lại sụp đổ quá nửa chỉ trong một đêm. Nhà họ Khương từ gia tộc hạng nhất biến thành hạng hai, cho dù là ai cũng không chấp nhận nổi.

"Không thua được đâu!"

Hafit nói như đỉnh đóng cột: "Chỉ cần có thêm ba trăm tỷ, tôi chắc chắn có thể lật ngược ván cờ."

Nhìn cảnh này kiểu gì cũng thấy giống sói gian ác lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ!

Ánh mắt Khương Thượng Đức dần sáng lên.

Bởi vì ông ta cũng nhận ra Hafit thất bại là vì chưa đủ tài chính.


"Được, cược một lần!"

Khương Thượng Đức cuối cùng cũng ra quyết định. Kết quả nhà họ Khương bắt đầu gom tiền suốt đêm. Dùng đủ cách, gán nợ, thế châp, vay nặng lãi.

Khi trời dần hửng sáng cũng là lúc ba trăm tỷ được gửi vào tài khoản.

"Ngài Hafit, sau khi thành công, nhà họ Khương tôi sẽ không bạc đãi ông đâu.

Khương Thượng Đức hứa hẹn cảm tạ hậu hĩnh.

"Ngài Khương cứ yên tâm!"

Hafit cam đoan hết nước hết cái, rồi lập tức tiến hành giao dịch.

Nhưng ngay sau đó.

Hafit trực tiếp đổ ba trăm tỷ cuối cùng bọn họ huy động được để mua vào một mã cổ phiếu đã tăng chạm trần, ngay lập tức, cổ phiếu đó xuống giá ầm ầm!

"Ngài Hafit, ông làm gì vậy?”

Khương Chính Hoằng đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu đối phương làm vậy làm gì...