Có điều nhà bọn họ còn có hai người chưa tới, đó chính là lão tổ của nhà họ Hách Liên cùng với đệ tử hầu hạ của ông ấy.
Mà Hách Liên Trì phải trở về báo cáo với lão tổ nhà mình.
Tư Mã Thừa Phong ôm quyền đáp lễ: "Hách Liên huynh đi đường cẩn thận, cố gắng trở về trước khi trời
Hách Liên Trì gật đầu, sau đó rời đi trước.
Tư Mã Thừa Phong như có điều suy nghĩ, ông ta uống chén trà, trâm ngâm một lát rồi quyết định tự mình quan sát thật kỹ người của nhà họ Thượng Quan.
Cùng lúc đó.
Sau khi trở lại chỗ ở của mình, Thượng Quan Phong lập tức tìm đến đệ tử tâm phúc của mình: "Thiên Nhi, con lặng lẽ quay về nhà họ Thượng Quan chúng †a rồi cầm năm ngàn lượng vàng đưa đến lối ra vào của Quy Khư."
"Cha, cha đột nhiên lấy vàng làm gì?”
Thượng Quan Thiên cực kỳ khó hiểu.
Thượng Quan Phong nghiêm túc nói: "Bác cả con đang mưu đồ một việc lớn. Từ chữ viết có thể phán đoán ra, bức thư vừa mới nhận được là do Thượng Quan Vân tự tay viết, hơn nữa từ đó hắn ta có thể nhận thấy được anh trai vô cùng coi trọng chuyện này.
Cho nên, hắn ta tự tiện làm chủ để cho con trai mang thêm hai ngàn lượng vàng nữa tới...
"Bác cả đang âm mưu cái gì?"
Thượng Quan Thiên tò mò hỏi.
Thượng Quan Phong lắc đầu: "Cha cũng không rõ ràng lắm nhưng cha có thể khẳng định chuyện bác cả con âm thầm mưu đồ này rất trọng yếu đối với nhà họ Thượng Quan chúng ta."
"Rất trọng yếu ư?"
Thượng Quan Thiên vuốt vuốt râu, suy đoán nói: "Chẳng lẽ bác cả đang muốn đi ra thế giới bên ngoài sao?"
Các gia tộc lớn trong Quy Khư đều cất giấu không ít tiền tài nhưng bình thường mọi người đều không cần dùng đến.
Dù sao gạo là tự mình trồng, thịt cũng là tự mình nuôi!
"Cha cũng nghĩ như vậy cho nên cha mới nói chuyện này rất trọng yếu đối với nhà họ Thượng Quan chúng ta."
Thượng Quan Phong nói một cách trang trọng: "Nhớ kỹ, không được để ai biết."
"Con đã hiểu." Thượng Quan Thiên lặng lẽ lui ra ngoài.
Hai người cũng không phát hiện, ngay khi bọn họ nói chuyện, trên mái hiên ngói có một khối bị xốc lên, mà người nghe lén chính là Tư Mã Thừa Phong.
Tên hồ ly Thượng Quan Vân này muốn làm cái gì? Năm ngàn lượng vàng...
Tư Mã Thừa Phong âm thầm rời đi.
Đêm đó.
Hách Liên Trì chạy về, hơn nữa còn mang đến tin tức tốt cho Tư Mã Thừa Phong.
Nếu tình thế vượt qua sự khống chế của bọn họ, lão tổ nhà họ Hách Liên sẽ tự mình ra tay.
"Thật tốt quá, lão tiền bối Hách Liên đại nghĩa!" 'Tư Mã Thừa Phong mừng rỡ.
Nếu lão tổ nhà họ Hách Liên đã đồng ý ra tay, đến lúc đó lão tổ nhà ông ta chắc chắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Rất nhanh, các đại gia tộc đệ tử tụ tập cùng một chỗ, ước chừng có hơn năm trăm người.
"Có chuyện gì vậy!" Tư Mã Thừa Phong cao giọng hỏi: "Những người khác đâu?"
Chỉ tổng số dân trong Quy Khư đã có hơn ba ngàn người, ngoại trừ phụ nữ, trẻ em, người già thì những đệ tử có chiến lực ít nhất phải có hai ngàn người.
Ngay cả khi để lại một số người để bảo vệ phụ nữ, trẻ em, người già, ít nhất cũng phải còn một nghìn năm trăm người.
Mà tụ tập ở trước mặt bọn họ, chỉ có hơn năm trăm người, trong đó phần lớn đều là đệ tử của nhà họ Hách Liên và nhà họ Tư Mã.
Còn lại thì là một ít đệ tử thực lực thấp kém, không có quyền lên tiếng ở các gia tộc lớn.
"Gia chủ, bọn họ rất nhiều người đều nói cơ thể không thoải mái, không thể tham gia lần hành động đêm nay!"
Một gã đệ tử nhà họ Tư Mã tiến lên bẩm báo.
Cảm thấy không khỏe à?
Tám người mười người không thoải mái là chuyện rất bình thường. Nhưng có đến hàng nghìn người cảm thấy không khỏe ư, đùa cái gì vậy?
"Tư Mã gia chủ, Hách Liên gia chủ, bọn họ cố tình nói dối rằng họ cảm thấy không khỏe là bởi vì họ muốn đi đến Phượng Hoàng Sơn vào ngày mai...
Một chàng trai trẻ tuổi tiến lên nói.
Anh ta cũng muốn có được Ngự Long Thần Công nhưng nhưng gia đình anh †a cho rằng anh ta chỉ có tài năng bình thường, không cho anh ta cơ hội.
Đã như vậy, thứ mà ông đây không có được, họ cũng đừng mong có được.