Phái Thanh Thanh trên đỉnh Thanh Sơn một lần nữa trở lại yên bình sau đại nạn, các đồ đệ trong phái sau một lần kinh hách kia đều nhất mực cảnh giác, đồ ăn thức uống đều cẩn thận đề phòng, nguồn nước được canh phòng cẩn thận, các vụ ngộ độc từ đó cũng không còn.
Tuy nhiên, điều khiến cho toàn bộ đệ tử Thanh Thanh kinh hãi nhất không phải là bản thân mình suýt chết, mà là chân tướng của vị thập tam tổ sư cô Bảo Linh họ hằng hâm mộ, hóa ra là nam nhân!!!
Vì chuyện này mà toàn phái loạn cào cào, các trưởng lão kịch liệt lên án, đòi phải phế bỏ tu vi, đuổi kẻ giả dạng nữ nhân này ra khỏi Thanh Sơn, các đệ tử lại càng hoang mang, một số thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo, vị “thập tam tổ sư cô” kia, cho dù giả dạng nữ nhân đã khuynh quốc khuynh thành, mà nay trở lại nguyện trạng, lại càng muốn câu hồn đoạt phách!
Trong lúc mọi thứ vẫn đang nháo nhào, Hoa Linh Thượng tiên, trưởng môn đời thứ hai sáu, cũng là sư phụ của Bảo Linh tuyên bố một tin còn khiến đám đồ tử đồ tôn càng khiếp sợ hơn!
“Bất kì ai, chỉ cần đánh thắng hắn ta liền thuận theo cùng hắn rời núi, còn nếu thắng không được thì chấp nhận hắn là Thái tổ sư công của các ngươi đi.”
Việc này… Phái Thanh Thanh bọn họ cho đến nay cũng chỉ có duy nhất một vị Thượng tiên thái tổ sư bà bà này thôi! Nếu như ngay cả thái tổ sư bà bà cũng rời đi, vậy Thanh Thanh từ sau biết trông cậy vào ai đây?
Cho nên, từ trưởng môn Cao Linh đến các trưởng lão cùng các đệ tử, không ai dám thực sự giao chiến với Bảo Linh. Đối với họ, thà rằng chấp nhận một nam nhân trên núi, còn hơn không có Thái tổ sư bà bà!
Vì vậy chuyện này cũng coi như lắng xuống ở mặt ngoài, còn bên trong nổi sóng bao nhiêu… Chúng ta tạm thời không bàn nữa.
Mười năm sau.
Vô Thường cung trên đỉnh Thanh Sơn trải qua gần một ngàn năm tịch mịch yên ả, một buổi sáng đẹp trời như bao ngày, lũ chim đang vui đùa trong hoa viên bị một tiếng thét dài đánh động, phút chốc đã bay mất chẳng còn tăm hơi.
“Song Linhhhhhhhhh!!!!”
Người vừa thét là Hoa Linh Thượng tiên, còn người đi bên cạnh nàng là Bảo Linh, phu quân của nàng, hai người một trước một sau đỡ nhau bước ra khỏi đại điện. Hoa Linh ôm cái bụng lớn chỉ vào tiểu cô nương đang nép ở sau núi giả, cực kì tức giận mà gào ầm lên.
“Mẫu thân đã nói con bao nhiêu lần là không được xuống núi hả!? Ở bên dưới đó nguy hiểm thế nào con có biết hay không? Ta chỉ lơ là một chút con liền muốn làm trái ý ta, muốn làm phản phải không!!?”
“Mẫu thân…” Tiểu Song Linh từ đằng sau núi giả lấm lét bước ra, bộ dạng có ba phần giống Hoa Linh, còn lại bảy phần thì giống phụ thân nàng như tạc. “Nữ nhi chỉ là muốn cùng với các tỷ tỷ chơi đùa…”
“Còn muốn nói dối?” Bảo Linh lạnh giọng lên tiếng, phóng tay một cái, Huyền kiếm bên hông nháy mắt đã bay thẳng vào bụi rậm, bên trong lập tức phát ra tiếng la oai oái.
Tiểu Song Linh thất sắc, vội vàng chạy tới chỗ bụi rậm kia kiểm tra, tuy nhiên ở trong đó đã không còn ai nữa, chỉ có phụ thân nàng hừ lạnh một tiếng “Con rết đó chạy cũng thật nhanh!”, nàng mới thở phào một hơi.
“Hử, vậy là con lại đi với Rết tinh sao?” Hoa Linh vừa xoa cái bụng bầu vừa hỏi, giận dữ ban nãy cũng giảm đi ít nhiều.
Tiểu Song Linh biết là không thể giấu được rồi, hai bàn tay nhỏ day day góc áo, khẽ gật đầu một cái. Nhưng mà phụ thân nàng không giống mẫu thân, vừa nghe thấy Rết tinh đi cùng nữ nhi lại càng bực bội, quở trách nàng một hồi con rết kia có bao nhiêu xấu xa, bao nhiêu mặt dày, là kẻ thù không đội trời chung của Thanh Thanh, lại nói ngày xưa hắn tàn ác thế nào, dã man cỡ nào… khiến nàng nghe mãi cũng muốn buồn ngủ.
“Thôi thôi, tiểu Song Linh cũng không còn nhỏ nữa, tự nàng sẽ biết nên kết giao với ai.” Hoa Linh cười cười, trong mắt lóe tinh quang, nghĩ tới cảnh con rết kia phải gọi nàng một tiếng nhạc mẫu, bất tri bất giác lại cười lên thành tiếng.
“Nương tử… người lại đang tính kế ai sao?” Bảo Linh đỡ phu nhân của mình ngồi xuống, thập phần cẩn thận giúp nàng ngồi vững vàng trên xích đu bằng gỗ.
“À… Không có gì, ta chỉ đang nghĩ tới Bạch Thử chừng nào sẽ sinh.” Nàng bấm ra được đứa nhỏ của Bạch Thử hiện tại là nữ, mà trong bụng mình vừa hay lại là nam hài, chẳng phải quá đẹp đôi sao?
Mười năm trước lúc nàng vẫn còn đang tình tứ với đồ nhi, thì Bạch Thử đã gặp được nhân duyên của mình ngay tại thành trấn kia. Là một gã công tử thế gia họ Trương, hiện tại nàng ta đã trở thành phu nhân Tể tướng của Kim Quốc rồi, dưới gối có hai con trai, lại đang mang thai nhi nữ, hạnh phúc đến mức mỗi lần Hoa Linh tới gặp nàng đều cười không khép được miệng!
Vì chuyện này mà Hồ vương bà bà giận Hoa Linh đến mức không cho nàng bước chân vào Bàn Sơn nửa bước, trách nàng không trông coi ngoại tôn nữ của bà cẩn thận. Nàng cũng không vội, không vào thì không vào, sau này nhi tử của nàng kết duyên cùng ngoại tôn nữ của bà ấy, chẳng phải sẽ thành thông gia sao? Còn sợ gì không có cớ “thăm hỏi” chứ.
“Mẫu thân, tiểu đệ đệ khi nào mới chịu chui ra vậy?” Tiểu Song Linh áp tai vào bụng Hoa Linh tò mò hỏi, tiểu đệ đệ này nàng chờ cũng đã bảy tháng mà mãi chẳng chịu chui ra, Rết thúc thúc nói còn phải đợi thêm hai tháng nữa, nhưng nàng thấy lâu thật là lâu...
Cánh hoa đào nhè nhẹ rơi trên búi tóc của tiểu Song Linh, Hoa Linh cười cười nhặt đi, khẽ dựa vào phu quân của nàng ở bên cạnh, cũng không trả lời câu hỏi của nhi nữ mà ngược lại hỏi nàng. “Chờ sau này tiểu đệ đệ ra đời rồi, tiểu Song Linh muốn làm gì với tiểu đệ đệ không?”
Hai mắt tiểu Song Linh lập tức sáng rực, mồm nhỏ liến thoắng kể lể nào là muốn cùng đệ đệ học ngự kiếm, nào là muốn cùng thi lặn dưới ôn tuyền, sau đó xuống dưới núi ăn cánh gà, đi bắt côn trùng, đi ghẹo các tỷ tỷ …
Phụ thân nàng lạnh giọng nhắc nhở, tiểu Song Linh lè lưỡi trốn sau mẫu thân, còn Hoa Linh chỉ cười cười, ngước nhìn lên tán hoa đào đang dần khai nhụy.
Nàng sống hơn bảy trăm năm, sống được đến giờ phút này, coi như cũng được viên mãn.
HOÀN