Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 5




020



Bánh bao có vị ngọt và xốp, ăn kèm với dưa chua, rất ngon miệng.



Trần Đại Bảo tự mình ăn hai cái, đột nhiên bánh bao bên tay, rơi vào trầm tư.



Liễu Hòe cũng đang cân nhắc, hắn đang tự hỏi cái tên Diệp Vĩ Chu có thật sự thuộc về con mèo hay không.



Nói như thế nào nhỉ, y đã nhớ lại tên của một con mèo, lại vẫn không thể nhớ lại tên của mình, cái này không khỏi quá đáng buồn, nghĩ đến đây, y nhìn con mèo dưới chân, con mèo ngẩng đầu, tròng mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bánh bao trên tay y.



Liễu Hòe hỏi: "Mèo có ăn được bánh bao không?"



Nhưng không nghe được câu trả lời, ngẩng đầu lên, thấy Trần Đại Bảo đang ngẩn người, nhịn không được hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"



Trần Đại Bảo cau mày: "... A Hòe, nhà ta không có bánh bao."



"..."



"Sao, hôm nay sẽ ăn bánh bao à?"



Suy nghĩ Liễu Hòe bị đình trệ một lúc.



Sau đó y xé một miếng bánh bao trên tay, đưa cho Trần Đại Bảo ở phía đối diện: "Ăn đi."



"..." Trần Đại Bảo tiếp nhận bánh bao nghĩ: Chẳng lẽ ta hỏi cái gì không nên hỏi sao?



021



Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, cứ như thế, lại qua ba ngày, trong thời gian này, Liễu Hòe đã “chế” tiền bằng thuật biến đá thành vàng, mua được gạo nhờ sự trợ giúp của lão bà bà sát vách, xây dựng một hình tượng cao lớn, hiên ngang và toàn năng trong lòng Trần Đại Bảo.



Nhưng lão bà bà sát vách đó...



Khi Liễu Hòe mang theo thịt muối và măng đã chế biến đi ngang qua cửa nhà sát vách, lão bà bà đang ngủ gật ở cửa đột nhiên mở mắt ——



"Đi mua đồ ăn à, con dâu Trần Tiên Sư."



Liễu Hòe, người đã giải thích vô số lần nhưng luôn bị lãng quên, mặt không đổi sắc gật đầu.





022



Kỳ thật gần đây Liễu Hòe vẫn luôn suy nghĩ một vài chuyện.



Y cảm thấy mình khẳng định có quan hệ chặt chẽ cùng Tầm Tiên Tông, chẳng qua không biết rốt cuộc là dạng quan hệ gì.



Y bỏ thịt và măng vào nồi hầm, chẳng mấy chốc bên trong liền toát ra một mùi thơm nồng hậu dày đặc, mèo trắng Diệp Vĩ Chu nhảy lên bếp lò, kêu "Meo meo meo" không ngừng.



Sau đó Trần Đại Bảo ngồi trên xe lăn tiến đến, hắn thốt lên: "Oa oa, thức ăn hôm nay thật phong phú."



"Một món thôi."




"Đã tốt quá rồi, chúng ta chỉ có hai người nha." Trần Đại Bảo cười híp mắt nhìn Liễu Hòe rửa tay nấu canh, "Chờ sau khi chân ta tốt, sẽ để ngươi nếm thử trù nghệ của ta."



"Ừm." Liễu Hòe nhẹ gật đầu.



Y cảm thấy mình dường như đã quen sống chung kiểu này với Trần Đại Bảo, thậm chí, y không còn cố chấp đối với trí nhớ của mình nữa.



—— Bất quá Trần Đại Bảo đối chân của mình vẫn rất cố chấp.



"Này, A Hòe, ngươi đã tìm ra cách trị liệu chân của ta chưa?"



Lúc ăn cơm, Trần Đại Bảo lại một lần nữa hỏi.



Lần này Liễu Hòe suy tư một chút, nói: "Ta đã nghĩ ra rồi, chỉ là cần một khoảng thời gian chuẩn bị."



Trần Đại Bảo hai mắt sáng lên, hắn nói: "Cách gì? Còn cần mấy bước?"



Liễu Hòe nói: "Còn cần một ít thảo dược —— mấy ngày gần đây ta đã thu thấp gần hết, chỉ còn thiếu một ít."



"Thuốc gì thuốc gì? Nếu như là dược thảo khó tìm, vậy có thể nhờ Mạnh Tiểu Bảo hỗ trợ."



Lại nghe được tên Mạnh Tiểu Bảo một lần nữa, Liễu Hòe không khỏi dâng lên nồng đậm hiếu kì, hắn rốt cục nhịn không được hỏi: "Trước đây ta đã muốn hỏi, Mạnh Tiểu Bảo là ai?"



Trần Đại Bảo nói: "Đó là sư huynh dẫn ta nhập môn, hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ."




Liễu Hòe nhân tiện nói: "Nói như vậy hắn ở trên núi? Làm sao ngươi liên hệ với hắn?"



Trần Đại Bảo không chút do dự nói: "Ta với hắn có một thuật đưa tin, nếu muốn liên lạc hắn, chỉ cần dùng thuật đó là có thể."



Liễu Hòe suy tư một chút.



Y kỳ thật không muốn gặp người trên núi, nhưng y tự mình đi tìm các thảo dược còn lại, tỷ lệ thành công xác thực không cao, cũng không thể làm chậm cơ hội trở lại bình thường của Trần Đại Bảo, vì vậy y nói: "Ta sẽ viết mấy vị thảo dược còn lại lên giấy, khi sư huynh của ngươi xuống, chỉ cần đưa nó cho hắn là được."



"Hả? Ngươi không thể tự mình nói cho hắn sao?"



"Ta thường xuyên đi ra ngoài, sợ là không gặp được."



Nói như vậy, nhưng trong lòng Liễu Hòe lại nghĩ: Tuyệt đối không gặp mặt vị sư huynh kia, ân, tuyệt đối không.



023



Mạnh Tiểu Bảo bước ra khỏi Bình Tiên điện sau giờ học buổi sáng, lúc đi ngang qua mười dặm rừng đào, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.



—— Lâu rồi không gặp Trần Đại Bảo.



Kỳ thật đây là chuyện rất bình thường, Trần Đại Bảo đã xuống núi, thì làm sao có thể thường xuyên lên núi được, nhưng củ cải mình nuôi từ nhỏ đột nhiên biến mất, Mạnh Tiểu Bảo vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng tịch mịch.



Đối mặt rừng đào tàn hoa đã lâu, giờ đây cành lá tươi tốt, Mạnh Tiểu Bảo ngửi thấy khí tức cây cỏ trong làn gió nhẹ thoảng, nhịn không được thở dài một hơi.




"Mạnh sư huynh, ngươi sao vậy?" Một thiếu nữ mặc đạo bào đi tới —— mặc dù cố giả vờ trấn định, thế nhưng gương mặt ửng đỏ đã tiết lộ tâm tình khẩn trương của nàng.



Mạnh Tiểu Bảo thấy có người tới, vội vàng thu hồi buồn lo vô cớ, mỉm cười trả lời: "Chỉ là thấy hoa rơi người đi, ta có chút cảm khái thôi."



Thiếu nữ không rời đi, ngược lại bước đến bên cạnh hắn, nói: "Ta, ta nghe nói sư huynh sau khi thí luyện, sẽ tiến vào Đan Thanh Các."



Mạnh Tiểu Bảo nói: "Chỉ là các trưởng lão cất nhắc thôi, Phục Chân không dám phụ lòng trưởng lão."



Sau khi Mạnh Tiểu Bảo xác định tiến vào Đan Thanh Các, liền có được đạo hiệu của mình, bây giờ mọi người đều gọi hắn là "Mạnh Phục Chân".



Nghĩ đến đạo hiệu của mình, Mạnh Tiểu Bảo nhịn không được nghĩ, Trần Đại Bảo mà biết được mình đổi tên, nói không chừng sẽ phi thường khổ sở, bởi vì hắn từ trước đến nay đối tên của mình rất bất mãn.




Nghĩ đến Trần Đại Bảo đến lúc đó sẽ bày ra vẻ mặt không được tự nhiên, Mạnh Tiểu Bảo không nhịn được cười một tiếng.



Trên khuôn mặt đoan chính tuấn tú lộ ra một nụ cười ấm áp như gió xuân, nhất thời làm tâm thiếu nữ như có hươu con xông loạn.



—— Sư huynh, thật đẹp trai a =w=



Tầm Tiên Tông hai mươi năm mới nhận một nhóm đệ tử, sếp theo thâm niên, nhưng mọi người đều ngầm kính trọng những người có thực lực, trong số đệ tử thế hệ này, có thiên phú nhất cùng có tiền đồ nhất, không thể nghi ngờ chính là Mạnh Phục Chân.



Mạnh Phục Chân nhẹ nhàng quân tử, dù thực lực siêu quần, nhưng lời nói và hành động khiêm tốn, chưa từng cùng người khác tranh chấp, coi như ban đầu có người không thích hắn, cuối cùng cũng sẽ thay đổi cách nhìn về hắn, thậm chí khâm phục không thôi, có thể nói là người đứng đầu trong các đệ tử đương thời.



Nghĩ đến đây, thiếu nữ nhìn thấy nụ cười như gió mát của Mạnh Tiểu Bảo, nhịn không được lớn tiếng nói: "Sư huynh, Thanh Lạc, Thanh Lạc cũng muốn tiến vào Đan Thanh Các, bởi vì, bởi vì..." Lời thổ lộ còn chưa nói ra miệng, Mạnh Tiểu Bảo đột nhiên ngăn nàng lại với vẻ mặt nghiêm túc.



"Sư muội, không nên nói nữa!"



Thiếu nữ tên Thanh Lạc thiếu nữ kinh ngạc mở to hai mắt.



"Tâm ý của ngươi, ta đã biết, nhưng là, kia tuyệt đối không có khả năng!"



Thiếu nữ nhịn không được lui lại hai bước, hai mắt đẫm lệ, buồn bã nói: "Vì cái gì, chẳng lẽ một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có sao?"



"Đạo trong lòng ta, tuyệt không cho phép ta làm như vậy!"



Thiếu nữ ngơ ngác, nhìn dáng người cao lớn, vẻ mặt kiên định của Mạnh Phục Chân, trầm giọng nói: "Hóa ra, sư huynh tu..." Vô Tình Đạo.



Nghĩ đến đây, thiếu nữ không còn cách nào khác, đành phải tiếc nuối nói: "Như vậy, cũng không có cách nào nữa nha, là Thanh Lạc đường đột."



Nói xong, nước mắt lại không kìm được trào ra, đành cúi đầu, vội vàng xoay người chạy đi.



Mạnh Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ của thiếu nữ, mày kiếm nhịn không được nhăn lại, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: "Các nữ đệ tử gần đây đều táo bạo như vậy sao?"



"Chỉ không muốn tiết lộ đề mà thôi, có cần buồn bực đến mức đó không?"



Với ý nghĩ đó, với tâm trạng lo lắng cho nữ đệ tử thế hệ này của Tầm Tiên Tông, Mạnh Tiểu Bảo xoay người rời đi.



—— Phù đưa tin hình như có động tĩnh, đi xem một chút Trần Đại Bảo tìm ta có chuyện gì đi.