Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh

Chương 46




Câu nói cùng cái siết chặt tay của Cố Đình Sâm làm Hàn Đình vô cùng mừng rỡ. Cánh cửa phòng mở ra, bàn tay của Cố Đình Sâm cũng vì thế mà buông lơi.

"Đi thôi, sắp trễ giờ rồi."

"Con biết rồi."

Lâm Lạc Ý quay lưng đi, Cố Hàn Đình nhanh chóng đặt thiết bị nhiễu sóng vào ngăn kéo đầu giường rồi bước theo bà. Suốt chặn đường đến lễ đường, Lâm Lạc Ý vẫn luôn quan sát sắc mặt của Hàn Đình, nhưng trên mặt anh vẫn không thể hiện gì ngoài sự buồn bã khi phải lấy người mình không yêu. Lâm Lạc Ý quay đi nói.

"Con tốt nhất nên dẹp cái bộ mặt gượng ép của con đi! Cuộc hôn nhân này đối với con và cả Cố thị đều tốt, con nên biết ơn mẹ hơn là tỏ thái độ như thế đấy!"

"Những gì mẹ muốn con đều đã làm, mẹ hãy giữ lời mình đã nói với con. Không được làm hại mẹ con Uyển Ân"

"Chuyện đó còn tùy thuộc vào thái độ của con thế nào. Nếu như con biết nghe lời, mẹ sẽ suy nghĩ cho con nhận con khi cô ta sinh xong. Nhưng chỉ đứa bé thôi, còn cô ta thì tuyệt đối không được."

Xe dừng lại trước nhà thờ nơi diễn ra buổi lễ kết hôn. Vừa bước xuống xe Lâm Lạc Ý đã lên tiếng.

"Con vào trước đi, mẹ có chút chuyện sẽ vào sau."

Cố Hàn Đình gật đầu bước vào bên trong, Lâm Lạc Ý vội lấy điện thoại ra gọi đi. Đầu dây bên kia khá lâu mới nhấc máy khiến bà ta có chút bực mình.

"Các người làm gì mà lâu như vậy mới nhấc máy?"

"Xin lỗi phu nhân."

"Bọn họ thế nào rồi? Không có vấn đề gì chứ!"

"Không thưa phu nhân."

"Tốt, canh giữ bọn họ cẩn thận không được lơ là. Có gì thì gọi điện thoại ngay cho tôi."

"Vâng."

Người đàn ông kia vừa tắt máy liền đưa mắt e dè nhìn người phụ nữ đang dí súng vào đầu mình. Ngô Tuyết Nhi sắc mặt lạnh băng, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười khinh đưa tay cướp lấy điện thoại trong tay hắn.

"Làm tốt lắm, xem ra cũng không đến nỗi không nghe lời. Đưa tất cả bọn họ về đồn!"



"Vâng đội trưởng"

Ngô Tuyết Nhi bước đến trước mặt Hạ Uyển Ân và Phương Vãn Tình, không còn một thái độ lạnh lùng như lúc nãy, cô nở nụ cười thân thiện hỏi.

"Hai người không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn đâu, chỉ là trách nhiệm thôi. Cô và bác đi theo tôi đến một nơi, chúng ta còn có việc"

"Đi đâu thế ạ?" Hạ Uyển Ân khó hiểu hỏi.

"Đến nơi cô sẽ biết thôi."

Ngô Tuyết Nhi vừa đưa hai người ra xe liền gọi điện thoại cho Phó Trạch Dương.

"Công việc của em đã xong, anh tiếp tục thực hiện kế hoạch tiếp theo đi!"

"Ok, em yêu của anh là số một."

"Dẻo miệng. Em đang đưa hai người họ trở về, anh làm việc đi."

Phó Trạch Dương tắt máy liền gọi cho Cố Hàn Đình, vừa nhìn thấy điện thoại của Trạch Dương anh mừng rỡ vội vàng nhấc máy.

"Thế nào rồi? Đã tìm thấy người chưa?"

"Người đã được cứu bình an vô sự, tôi gọi cho cậu để cậu yên tâm"

Cố Hàn Đình thở phào nhẹ nhõm, nổi lo lắng trong lòng đã được tháo gỡ, để rồi xem anh sẽ khiến bọn họ thê thảm thế nào khi dám động vào người của anh.

"Cậu tiếp tục thực hiện theo kế hoạch đi! Tôi chờ tin vui của cậu."

"Tôi đang trên đường đến Cố gia đây. Tôi sẽ có mặt kịp lúc để dự hôn lễ của cậu."

Phó Trạch Dương nói xong liền mỉm cười tắt máy. Xe di chuyển vào bên trong biệt thự Cố gia, quản gia nhìn thấy Phó Trạch Dương từ trên xe bước xuống thì lấy làm khó hiểu hỏi.

"Phó thiếu không biết đến đây có việc gì không?"



"Cố phu nhân bảo tôi trở lại lấy đồ."

"Lấy đồ sao? Nhưng đồ gì ạ?"

"Ông gọi điện thoại cho Cố phu nhân bà ấy sẽ nói trực tiếp với ông"

Quản gia không chút nghi ngờ quay lưng lấy điện thoại định gọi cho Lâm Lạc Ý, nhưng vừa quay lưng thì liền bị Phó Trạch Dương đánh mạnh từ phía sau ngất đi. Phó Trạch Dương ra hiệu một vài vệ sĩ trên xe nhanh chống tiến vào trói ông ta lại nhốt vào phòng.

Phó Trạch Dương cùng vài vệ sĩ khác nhanh chóng bước vào phòng của Cố Đình Sâm. Bước đến gần anh nhẹ giọng gọi.

"Bác Cổ, cháu là Trạch Dương đây!"

Cố Đình Sâm từ từ nâng đôi mắt lên, ông đưa tay tháo đi những sợi dây chằng chịt trên người khiến Trạch Dương khá kinh ngạc.

"Bác Cổ, bác..."

"Có thể đưa bác đến chỗ hôn lễ của Hàn Đình không?"

"Tất nhiên là được, Hàn Đình chắc chắn sẽ rất vui nếu thấy bác đến tham dự đấy ạ."

Trạch Dương ra hiệu cho vệ sĩ mang xe lắng đến, nhanh chóng đưa Cố Đình Sâm ra xe rồi rời khỏi.

Cánh cửa lễ đường mở ra, Thẩm Lưu Ly trong bộ váy cưới trắng lộng lẫy được Thẩm Ngạo Bằng dắt tay vào lễ đường. Nụ cười luôn nở trên môi, ánh mắt hướng về phía Hàn Đình bước nhanh vào trong. Thẩm Ngạo Bằng đến trước mặt Cố Hàn Đình đưa tay con gái mình cho anh, nhưng Cô Hàn Đình chẳng những không nắm lấy mà còn lạnh lùng quay đi khiến cả lễ đường ai cũng xì xào bàn tán. Ánh mắt không hài lòng Thẩm Ngạo Bằng nhìn anh đầy khó chịu nhưng cũng cố kiềm nén mỉm cười đẩy Thẩm Lưu Ly đến gần Hàn Đình nói.

"Ba giao con gái ba cho con."

Sự im lặng của Cố Hàn Đình và thái độ lạnh nhạt của anh làm ông ta vô cùng khó chịu. Cứ đợi mà xem táo sẽ cho mày biết cảm giác trắng tay là như thế nào. Tất cả mọi người trong lễ đường ngồi im lặng chứng kiến hôn lễ, chợt màn hình lớn trên sân khấu chiếu lên hình ảnh của Thẩm Ngạo Bằng và Lâm Lạc Ý đang ân ái khiến cả lễ đường xôn xao bàn tán.

"Chuyện gì đây! Cố phu nhân vậy mà lại dang díu với Thẩm Ngạo Bằng, thông gia kiểu gì đây?"

"Chồng mình còn đang vật vã với tử thần, vợ thì lại đi tìm đàn ông để thỏa mãn. Đúng là gian phu dâm phụ mà"

Lâm Lạc Ý và Thẩm Ngạo Bằng đều không hiểu được vì sao lại xuất hiện đoạn video này, bà ta đứng bật dậy la toáng lên.

"Tắt! Tắt ngay cho tôi!"