Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh

Chương 45




Lâm Lạc Ý ngồi xuống ghế sắc mặt có chút không vui, bà đưa mắt nhìn Thẩm Ngạo Bằng nói.

"Anh chắc chắn có thể làm được chứ! Hội đồng quản trị không dễ lừa đâu. Mười năm trước tờ giấy ủy quyền kia bọn họ vẫn luôn ngờ vực, em vốn cũng chẳng có năng lực quản lý gì. Nếu năm đó Cố Hàn Đình không ngồi vào ghế tổng giám đốc e là cái ghế chủ tịch của em đã không thể giữ rồi"

"Em đừng quá lo lắng, hãy tin anh. Anh đảm bảo sẽ đổi chủ số cổ phần đó cho em, em chỉ việc ngồi yên hưởng thụ thôi."

"Chỉ cần em lấy được số cổ phần kia, thì sau khi hôn lễ ngày mai kết thúc cũng là lúc Cố Đình Sâm không còn giá trị lợi dụng nữa. Mà người không còn giá trị lợi dụng thì không cần thiết phải giữ lại nữa"

"Em đúng là một người phụ nữ vừa thông minh lại xinh đẹp, Cố Đình Sâm đúng là không biết hưởng phước mà. Ngày mai chúng ta nhất định phải uống mừng chiến thắng đấy!"

"Đương nhiên rồi. Phải uống mừng chiến thắng của chúng ta chứ! Thôi em về đây, còn phải chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai chứ!"

Lâm Lạc Ý hôn lên môi Thẩm Ngạo Bằng rồi nhanh chóng rời khỏi. Nụ cười trên môi của Thẩm Ngạo Bằng vẫn tươi tắn cho đến khi bóng Lâm Lạc Ý vừa khuất nụ cười của ông ta cũng nhanh chóng tắt lịm. Bước đến bàn làm việc lấy tập tài liệu ra xem ông nở nụ cười nham hiểm.

"Tôi đợi ngày này đã mười năm trôi qua rồi, cuối cùng cũng đã đến lúc tôi được toại nguyện. Lâm Lạc Ý bà thông minh một đời nhưng lại ngu ngốc trước tôi, để rồi xem màn kịch ngày mai hạ màn ai sẽ là người chiến thắng."

Thẩm Lưu Ly đứng trước gương nhìn lại bản thân mình trong bộ váy cưới liền nở nụ cười hài lòng. Cuối cùng cô ta cũng đã trở thành cô dâu của Cố Hàn Đình, người đàn ông ưu tú của thành phố này. Cứ nghĩ đến cảm giác khi những ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía cô làm cô ta càng thêm thích thú. Dù cho Hàn Đình có yêu ai thích ai đi nữa, thì người cuối cùng thắng cuộc vẫn là mình. Cái ghế Cố thiếu phu nhân này một khi cô đã ngồi thì đừng hòng ai có thể làm lung lay được.

Thẩm phu nhân từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt vui mừng hứng khởi nhìn con gái mình bà lên tiếng khen ngợi.

"Con gái của mẹ đúng là xinh đẹp, cả thành phố này chắc gì có ai có thể sánh được với con gái mẹ chứ!"

"Đương nhiên rồi, con là Cố thiếu phu nhân, những kẻ thấp hèn ngoài kia có thể so sánh với con sao?"

"Đúng thế, đúng là không thể so sánh. Hôm nay con là cô dâu đẹp nhất đấy! Xong cả chưa? Chúng ta mau đi thôi, xe của Cố gia đã đến đợi bên ngoài rồi."



"Hàn Đình đến đón con sao?"

"Chỉ là xe của Cố gia thôi, Cố Hàn Đình không đến. Nhưng còn đừng buồn, con nhìn ra cửa sổ mà xem, một hàng dài xe phiên bản giới hạn kia thì dù Hàn Đình không đến cũng đã đủ nở mày nở mặt rồi. Mau đi thôi."

Cố Hàn Đình không đến đón dâu, nhưng anh lại trở về nhà cũ Cố gia thăm ba của mình. Cả đêm qua anh vẫn chưa có chút tin tức nào của Uyển Ân, sự thất vọng trong lòng làm anh không còn tin tưởng vào điều gì nữa. Nhưng anh không thể buông xuôi, anh vẫn còn phải cứu ba của mình ra khỏi người phụ nữ độc ác kia. Nếu hôm nay ngay cả việc này anh cũng thất bại thì chắc chắn anh sẽ không còn chút động lực nào để sống tiếp mất. Vừa nhìn thấy Hàn Đình, Lâm Lạc Ý có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi.

"Hôm nay là ngày con kết hôn, không đi đón dâu đến lễ đường con chạy đến đây làm gì? Con đừng quên Hạ Uyển Ân còn trong tay mẹ đấy!"

"Con biết, con chỉ đến để nói với ba con vài câu thôi. Dù sao đây cũng là ngày trọng đại trong đời con, sao có thể không nói cho ba biết chứ!"

"Con tốt nhất đừng giở trò, một người hai mạng của Uyển Ân nằm trong quyết định và hành động của con đấy!"

Hàn Đình không trả lời bà, anh thẳng bước đến phòng của Cố Đình Sâm, âm thanh của máy trợ thở vẫn làm anh nhói lên một cơn đau. Nhẹ ngồi xuống giường anh lên tiếng.

"Ba, hôm nay là ngày con kết hôn. Ba nhất định phải khoẻ lại để có thể nhìn thấy ngày vui của con, và biết mặt con dâu của mình nữa chứ!"

Nhìn thấy Lâm Lạc Ý quay lưng rời khỏi phòng anh lại đưa tay nắm lấy tay ba mình gấp gáp nói.

"Ba, ba đừng mở mắt. Nếu như ba nghe và hiểu được con nói thì ba cứ nắm chặt tay con là được. Hôm nay là ngày quyết định thắng bại giữa con và Lâm Lạc Ý, bà ta chắc chắn sẽ dùng ba để khống chế con, thế nên lát nữa con sẽ cho người đến đưa ba đi. Ba phải kiên trì, ngày gia đình chúng ta sum họp không còn xa nữa đâu."

Câu nói của Hàn Đình vừa dứt, bàn tay Cố Đình Sâm nhẹ siết chặt lấy tay Cố Hàn Đình. Khóe mắt anh đỏ hoe khi thấy hành động đáp lại của ba, đây chính là động lực giúp anh có thể đối đầu với mọi khó khăn trước mắt. Anh nhất định sẽ làm được.

"Ba...tin con."