Cố Hàn Đình cho người đưa Uyển Ân về nhà, trở lại công ty anh lập tức bảo Từ Minh bí mật tìm vệ sĩ âm thầm bảo vệ cho cô. Sau sự việc hôm nay anh biết mẹ anh chắc chắn đã không tin những gì anh nói, giết lầm còn hơn bỏ sót, trước nay bà ấy luôn như vậy.
Anh vẫn đang tìm cách thoát khỏi sự ràng buộc mà bà đã tạo ra cho anh, nhưng nếu muốn thoát khỏi bà ấy anh cần phải đưa ba của mình rời khỏi bà. Rất nhiều lần anh ngỏ ý muốn đưa ba mình ra nước ngoài điều trị nhưng bà cương quyết không đồng ý. Lý do của bà vẫn là vì sức khỏe của ông không thể đi xa được, và cứ thế bà đã giam lỏng ông trong căn phòng riêng tại biệt thự mà không để bất kỳ ai đến thăm.
Bà luôn nói với anh rằng hai người yêu nhau rất nhiều, nhưng trong cách đối xử của bà anh lại không thấy điều đó. Nếu bà thương yêu chồng mình thì đã tìm đủ mọi cách để chữa cho ông, chứ không phải cứ để ông sống đài đoạ như thế suốt mười năm qua như thế.
Trong lòng biết bao suy nghĩ khiến anh không thể tập trung làm việc được. Rời khỏi phòng làm việc anh một mình lái xe về thẳng nhà cũ Cố gia, người làm cho biết mẹ anh đã ra ngoài từ sớm, nghe thấy thế anh vội bước vào phòng thăm ba mình. Nhìn ba mình vẫn cứ thế nằm im bất động trên giường, âm thanh của máy trợ thở làm anh cảm thấy vô cùng đau xót. Mười năm trôi qua rồi, sao vẫn chẳng có chút khởi sắc nào cho tình trạng của ba. Chẳng lẽ ba anh đã cố gắng từng ấy năm như vậy để dành giật sự sống mà ông trời vẫn không động lòng sao?
"Ba, con là tiểu Đình của ba đây! Ba nghe thấy tiếng của con đúng không ba? Nhiều năm như vậy rồi sao ba còn không chịu dậy, ba đã ngủ hơn mười năm rồi, ba không thấy giấc ngủ của ba đã rất dài rồi sao?
Cố thị của ba con đã giúp ba gìn giữ hơn mười năm rồi, ba cũng nên nghĩ đến chuyện trở về đi chứ! Hay là ba lại muốn trốn tránh trách nhiệm mà đùng đẩy mọi việc cho con?"
Đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gò của ông khóe mắt Hàn Đình hoe đỏ. Nước mắt trực trào trên mi mắt lại được anh kiềm chế khiến chúng chảy ngược vào trong.
"Ba, con biết nhiều năm qua ba vì gia đình vì Cố thị rất mệt mỏi, con biết ba cần có thời gian để nghỉ ngơi. Con cũng không muốn làm phiền ba, nhưng ba có thể nào mở mắt ra mà cho con chút động lực không? Con áp lực lắm, con cũng rất mệt mỏi, nhưng con không thể nào bỏ tất cả để nghĩ cho bản thân mình. Vì con còn phải lo cho ba, cho mẹ và cả... người mà con yêu nữa.
Ba biết không, ba sắp làm ông nội rồi, chỉ có điều... mẹ không thừa nhận và muốn con phải lấy người khác. Dù lúc đầu chỉ là bất đắc dĩ con và cô ấy mới xảy ra quan hệ, nhưng bây giờ con thật sự rất yêu và cần cô ấy. Con phải làm sao đây ba?"
Nỗi đau trong lòng làm Hàn Đình không kiềm chế được mà gục đầu xuống tay ông. Nước mắt đàn ông từng giọt rơi xuống thấm ước bàn tay gầy gò của Cố Đình Sâm, chợt những ngón tay ông cử động làm Cố Hàn Đình kinh ngạc. Anh nắm lấy tay ông ngước mắt nhìn lên, đôi mắt ông đang dần hé mở một cách khó nhọc. Hàn Đình mừng rỡ gọi ông trong nước mắt.
"Ba! Có phải ba nghe thấy lời con nói không? Ba tỉnh rồi đúng không? Ba, ba cố lên! Mở mắt to ra nhìn con đi ba!"
Nhìn thấy đôi mắt già nua của ông dần dần nâng lên, Cố Hàn Đình mừng đến rơi nước mắt. Anh nói.
"Ba tỉnh rồi! Ba thật sự tỉnh rồi. Để con gọi mẹ, mẹ hay được chắc chắn sẽ rất mừng."
Vừa nói Cố Hàn Đình vừa quay lưng đi, thế nhưng bàn tay Cố Đình Sâm đã vội nắm kịp tay anh giữ lại. Ông vẫn chưa thể nói được nhưng bàn tay ông đã giữ lấy tay Hàn Đình thật chắc. Ánh mắt kiên định ông nhìn Hàn Đình nhẹ lắc đầu như không muốn anh nói với vợ mình chuyện ông đã tỉnh lại.
Cố Hàn Đình không hiểu vì sao ông lại không muốn mẹ biết chuyện ông tỉnh lại, nhưng anh vẫn làm theo lời ông. Anh nhẹ ngồi xuống bên cạnh ông nhẹ giọng.
"Ba, ba không muốn mẹ biết ba đã tỉnh sao?"
Cái gật đầu chắc chắn của ông khiến Hàn Đình dấy lên một suy nghĩ, ông muốn bất ngờ cho mẹ, hoặc ông đang có suy tính khác mà ông không muốn mẹ biết. Câu hỏi trong đầu còn chưa kịp hỏi thì đã nghe tiếng mẹ mình ngoài cửa, Cố Hàn Đình quay ra nhìn thấy bà đẩy cửa bước vào lên tiếng hỏi.
"Sao con lại đến thăm ba con vào giờ này vậy? Chẳng phải con đang làm việc sao?"
Cố Hàn Đình không trả lời câu hỏi của bà mà quay lại nhìn ba mình, ông đã trở lại tình trạng như mọi ngày, đôi mắt nhắm nghiền không động như chưa từng tỉnh dậy vậy. Cô Hàn Đình có chút không hiểu ý ông, Cố phu nhân lại lên tiếng.
"Sao con không trả lời mẹ? Ba con làm sao à?"