Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh

Chương 2




Cố Hàn Đình đứng im nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh im lìm, trong đầu anh cứ thắc mắc không chạm vào đâu vì sao lại hôn mê lâu như vậy? Hay cô ta đang giả vờ để làm tiền! Anh đưa mắt nhìn sang Phó Trạch Dương hỏi.

 "Cậu nói cô ta không bị chấn thương nào, vậy sao cô ta còn chưa tỉnh?"

 "Cô ấy không phải ngất, mà là đang ngủ. Cơ thể cô ấy bị suy nhược do ăn uống không đều độ, cộng thêm đang mang thai nên sức khỏe khá yếu. Mệt mỏi thì ngủ nhiều một chút cũng bình thường thôi mà."

 "Cô ta đang mang thai sao?"Cố Hàn Đình ngạc nhiên hỏi.

 "Đúng thế! Tài xế của cậu suýt chút nữa là lấy đi hai mạng người cùng một lúc đấy!"

 Cố Hàn Đình đưa đôi mắt lạnh nhìn về phía tài xế Vương khiến cậu vội cúi đầu xuống. Anh lạnh giọng.

 "Cậu đã liên hệ được với người nhà của cô gái này chưa?"

 "Thưa chưa ạ. Trên người cô ấy không có giấy tờ tùy thân nào cả nên tôi không thể liên lạc với người nhà."

Cố Hàn Đình thở mạnh một tiếng đầy khó chịu. Biết bao nhiêu công việc còn đang chờ anh giải quyết, vậy mà bây giờ lại bị kéo vào chuyện phiền phức này. Anh đưa mắt nhìn sang Phó Trạch Dương nói.

 "Cậu sắp xếp y tá chăm sóc cho cô ấy thật tốt, các khoản phát sinh trong thời gian cô ấy ở đây tôi sẽ thanh toán. Còn cậu, cậu ở lại đây chờ cô ấy tỉnh lại giải quyết xong mới được rời đi."

 "Vậy Cố tổng..."

 "Tôi sẽ tự lái xe đến công ty, lo tốt việc của cậu ở đây. Đừng gây thêm rắc rối cho tôi. Nếu không, cậu chuẩn bị về quê là vừa."

 "Tôi biết rồi Cố tổng."

 Cố Hàn Đình đưa mắt nhìn cô gái đang nằm im lìm trên giường một cái rồi quay đi. Tài xế Vương thấy Cố Hàn Đình đã rời khỏi thì thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Hạ Uyển Ân anh ta chấp tay nhìn cô nói với giọng điệu vang xin.

 "Này cô gái cô làm ơn tỉnh lại dùm tôi đi. Tôi đâu có đụng trúng cô đâu, cô như thế này là đang làm khó tôi đấy!"

  Cố Hàn Đình tự lái xe đến công ty, tâm trạng vốn khó ở hôm nay lại thêm chuyện tai nạn xe kia mà khó chịu. Bước vào công ty cùng sắc mặt lạnh lùng lẫn khó coi, nhân viên công ty vừa nhìn thấy anh vội cúi đầu chào chẳng dám ngước lên. Chợt một tình nhân viên nữ từ xa đi đến, không biết vô tình hay cố ý mà đã ngã nhào vào người anh. Cố Hàn Đình chẳng những không đỡ mà còn nhanh nhẹn tránh đi khiến cô gái kia ngã sấp xuống sàn, cô gái kia cố gắng gượng dậy giọng nói êm tai lên tiếng.



 "Cố tổng xin lỗi anh, tại tôi vô ý quá. Anh có sao không?"

 Cố Hàn Đình nhanh nhẹn né tránh bàn tay cô gái kia đang muốn chạm vào mình. Ánh mắt lạnh anh nhìn sang trợ lý Từ Minh nói.

 "Cô gái này làm việc ở bộ phận nào?"

 Không đợi trợ lý Từ trả lời, cô gái kia đã nhanh chóng nở nụ cười tươi nói.

 "Em là Lý Thiên Thiên, làm việc ở phòng kinh doanh ạ."

Cố Hàn Đình quay sang nhìn trợ lý Từ nói.

 "Nghe rõ chưa ? Đuổi việc cô ta!"

 Vừa nói dứt lời Cố Hàn Đình lạnh lùng bước đi. Lý Thiên Thiên ngạc nhiên đến hoảng hốt khi biết mình bị đuổi việc, rõ ràng cô đã tính toán rất kỹ, chỉ cần tạo được ấn tượng một cô gái hiền hậu đáng yêu với anh ngay phút đầu thì chắc chắn sẽ lọt vào mắt anh. Tại sao kết quả lại không đúng chứ! Chẳng lẽ anh ta không thích phụ nữ như lời đồn thật sao? Trợ lý Từ quay sang nhìn Lý Thiên Thiên nói.

 "Nghe thấy chưa? Đến phòng kế toán nhận lương rồi rời khỏi đây ngay đi!"

 "Không trợ lý Từ, tôi đã làm gì sai? Sao lại đuổi việc tôi thế được?"

 "Việc sai lầm lớn nhất của cô chính là cố tình tiếp cận Cố tổng bằng cách vừa rồi."

Trợ lý Từ nói xong cũng nhanh chóng rời đi. Lý Thiên Thiên thất thần khụy xuống sàn không tin được rằng mình đã tự hủy đi sự nghiệp của mình. Tập đoàn Cố thị này khó khăn lắm cô ta mới có thể vào được, vậy mà chỉ vỏn vẹn ba tháng đã bị đuổi việc. Theo đuổi một người cũng lại sai sao?

 Cố Hàn Đình trở về văn phòng của mình ngồi vào ghế làm việc. Nét mặt anh tuấn mang một vẻ đẹp lạnh lùng khiến người khác nhìn vào chỉ có biết u mê. Đặc biệt là mỗi lần anh chú tâm vào việc gì đó, gương mặt kia lại càng toát lên một vẻ đẹp lạnh lùng đến mị hoặc.

  Từ Minh gõ cửa phòng rồi nhanh chóng bước vào, đặt lên bàn làm việc của anh lịch trình làm việc hôm nay rồi nhanh chóng lên tiếng.

 "Cố tổng, đây là lịch trình làm việc hôm nay của anh. Anh xem lại có cần thay đổi gì không ạ!"

 "Cậu cứ sắp xếp đi, không cần điều chỉnh gì đâu."

 Ánh mặt trời dần tắt nắng, Hạ Uyển Ân nâng đôi mắt mệt mỏi nhìn lên. Ánh sáng của đèn trong phòng làm cô chói mắt khẽ nhíu mày cố nhìn rõ hơn khung cảnh hiện tại. Đây là đâu?



 Đưa mắt nhìn quanh căn phòng cô nhận ra đây là bệnh viện, nhìn thấy tay mình vẫn đang truyền dịch cô tự hỏi mình.

 "Mình chưa chết sao?"

 Rướn người ngồi dậy cô cảm giác cả người dường như chẳng có sức. Mấy ngày qua cô phải làm việc rất nhiều, cộng thêm đang mang thai nên... Thai??? đúng rồi, con của cô. Tai nạn lúc sáng! Cả người cô không có sức chẳng lẽ con của cô... Tâm trạng hoang mang Hạ Uyển Ân cố gắng gượng dậy đúng lúc tài xế Vương trở lại, cậu mừng rỡ vội bước đến đỡ cô nói.

  "Cô tỉnh rồi sao? Cô làm tôi sợ chết khiếp đấy! Nhà cô ở đâu?"

 "Anh là ai thế? Con của tôi thế nào rồi?"

 "Tôi là người gây tai nạn cho cô. Cái thai trong bụng cô không sao cả, cô cho tôi địa chỉ và cách liên lạc tôi giúp cô liên hệ với người nhà."

 Hạ Uyển Ân nghe nói cái thai không sao thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe tài xế Vương hỏi đến người nhà cô lại rơi vào im lặng. Trầm ngâm khá lâu cô ngước mắt nhìn lên tài xế Vương nói với giọng có chút tủi.

 "Tôi không có người nhà."

 "Cô không có người nhà? Vậy chồng cô thì sao? Cô đang mang thai đấy! Anh ấy đang ở đâu để tôi liên lạc giúp cô."

 "Anh ta chết rồi."

 Nghe câu trả lời của cô, Vương Khải cảm thấy cô gái trước mặt có chút đáng thương. Người nhà không có, chồng lại mất. Cô ấy phải sống thế nào nhỉ!

 "Cô cũng đừng buồn, cô cứ yên tâm ở đây tỉnh dưỡng, viện phí ở đây tôi đã trả toàn bộ cho cô rồi. Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy rời viện."

 "Không cần đâu, tôi khỏe rồi. Anh giúp tôi làm giấy ra viện được không?"

 "Chuyện này... tôi không tự quyết định được. Cô đợi tôi hỏi lại ông chủ của tôi đã."

 Vương Khải không đợi cô nói thêm gì bước vội ra ngoài gọi điện thoại cho Cố Hàn Đình. Đầu dây bên kia cũng rất nhanh đã nhấc máy.

 "Cố tổng, cô gái kia tỉnh rồi. Nhưng cô ấy không đồng ý ở lại viện điều trị mà muốn xuất viện. Có nên để cô ấy đi không ạ?"