Sự Nghiệp Thế Thân Của Thẩm Thụy Thụy

Chương 1





Ánh trăng sáng của tháI tử chết rồi, hắn đau khổ đến mức tìm tới mười người thế thân cùng một lúc.

Mỗi ngày hắn đều bận rộn không kể xiết.

Bắt đầu từ sáng sớm, hắn lần lượt cùng thế thân số một vẽ chân mày, cùng thế thân số hai dùng bữa, cùng thế thân số ba thưởng thơ!
Ta là thế thân số mười, đến lượt ta thì trời đã tối đen như mực.

Những thế thân khác đều ghen tị với ta.

Bởi vì, Thái tử đến là để ngủ cùng ta.

Ta lại luân hồi chuyển kiếp rồi.

Lại một lần nữa tỉnh dậy trên long sàng của Thái tử.

"Ngủ đi.

" —— Đây là hai chữ mà Phó Uyên thường nói với ta nhất.

Kiếp này, cũng chẳng khác gì.

"! "

Ngủ cái con khỉ, ta vừa mới tỉnh dậy đấy có biết không hả.

Nhưng ta vẫn cứ thế ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bởi vì Phó Uyên luôn miệng nói rằng: "Chỉ khi ngươi ngủ say, mới giống nàng ấy nhất.

"
Cho nên, mỗi khi hắn vừa đến, ta đều phải giả vờ đi ngủ.

Dù cho tinh thần sảng khoái đến đâu, cũng phải cố gắng tỏ ra mơ màng buồn ngủ.

Cứ như vậy ngày qua ngày.

Ta rốt cuộc có giống Tô Thanh Dao hay không, hãy tạm gác lại chuyện đó.

Nhưng chắc chắn là giống một con heo ăn no rồi ngủ, ngủ no mắt rồi lại ăn, chẳng có chút tình cảm nào.

Ban đầu, mỗi khi ta thiếp đi được một lúc, ta vẫn thường bị Phó Uyên dọa cho giật mình.

Bởi vì mặt hắn luôn kề sát bên gối ta, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào ta! Ta từng nghĩ hắn có bệnh.

Nhưng giờ thì không sao nữa rồi.

Không phải bệnh của hắn đã khỏi, mà là ta đã quen rồi.

Xét thấy mỗi một kiếp của ta, sinh mạng đều nằm trong tay Phó Uyên, vậy nên —— Ta thỉnh thoảng cũng nói vài lời đường mật để hắn vui lòng: "Nốt ruồi lệ của Điện hạ thật diễm lệ, tựa hồ như nam yêu tinh câu hồn đoạt phách trong thoại bản vậy.

"
"Yêu tinh gì chứ, ta là Thái tử, chớ có nói bậy!" Dù Phó Uyên đang quở trách ta, nhưng giọng nói lại dịu dàng hẳn.

Ta biết, hắn thích nghe ta khen ngợi.

Chỉ là, trong lòng ta lại nghĩ: Nốt ruồi lệ này, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại mọc trên gương mặt Phó Uyên, dường như đã mất đi vài phần phong vị rồi.

Ta từng gặp một thiếu niên diễm lệ hơn nhiều, hắn cũng có một nốt ruồi lệ.

Người ấy thích mặc y phục đỏ, rực rỡ tựa ánh lửa.

Người ấy cưỡi ngựa dừng bên cầu nghiêng, cả lầu gác hồng nhan vẫy gọi.

Nụ cười cong mày của hắn, mới thật sự là yêu nghiệt.


!
Ta đã tính toán ngày tháng.

Kiếp này, ta sắp được gặp lại hắn rồi.

Đầu tháng tư, chiến sự Nam cương nổi lên liên miên.

Hoàng thượng giao cho Phó Uyên không ít việc triều chính.

Ban ngày hắn bận rộn bàn bạc việc nước với các quan đại thần, nhất thời cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chúng ta, những kẻ thế thân này nữa.

Ta bèn gọi chín vị tỷ muội thế thân khác đến, bắt đầu “tẩy não" họ: "Nữ nhân hà cớ gì làm khó nữ nhân? *Cùng nhau góc bể long đong, Gặp nhau lọ phải đã cùng quen nhau?"
*Cùng nhau góc bể long đong, Gặp nhau lọ phải đã cùng quen nhau: Một câu thơ trong bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.

Câu thơ thể hiện sự đồng cảm và gắn kết giữa con người trong cuộc sống đầy thử thách, nhấn mạnh rằng những mối quan hệ ngắn ngủi cũng mang lại sự an ủi và hiểu biết sâu sắc cho những người cùng trải qua khó khăn.

Có lẽ các nàng cũng cảm thấy những ngày tháng này thật sự nhàm chán đến cùng cực.

Vì vậy, họ nhanh chóng bị ta tẩy não thành công và bắt đầu cùng nhau phàn nàn về những bí mật của Thái tử.

Thế thân số một nói: "Ngày nào hắn cũng đến vẽ chân mày cho ta, kỹ thuật thật là 'tuyệt vời', hắn vừa vẽ xong, người không biết còn tưởng ta là Trương Phi!"
Thế thân số hai nói: "Vẽ chân mày cho ngươi thì đã là gì? Chỉ vì ánh trăng sáng của hắn thích ăn củ sen, mỗi bữa hắn đều bắt ta ăn củ sen! Giờ ta nhìn hắn cũng thấy giống củ sen!"
Thế thân số ba nói:…
Đến lượt ta.

Ta vén tay áo, để lộ dấu thủ cung sa, ánh sáng chói lòa làm các nàng hoa mắt.

"Hắn đêm nào cũng đến ngủ cùng ta, nhưng hắn chỉ ngủ chay mà thôi.


"
Trước tiên, xung quanh là một mảnh im lặng c.

h.

ế.

t chóc.

Tiếp theo đó.

"Thảm thiết đến thế sao! Ha ha ha!"
"May mà hắn chưa từng bén mảng đến chỗ ta!"
"Mặc niệm cho ngươi! Không, ta không nhịn được nữa! Ha ha ha ha ha ha! "
Thế thân số bảy vừa cất tiếng cười như ngỗng kêu, cả đám không ai nhịn được mà phì cười.

Cả căn phòng ngập tràn tiếng cười.

Ta cũng cười theo.

.