Núi Ô Tước quanh năm bị mây mù bao phủ, cao không thấy đỉnh, ô tước đến đây cũng phải quay đầu nên là càng không có bóng người.
Trước đây, ở chân núi Ô Tước có một ngôi làng tên là thôn Ô.
Nhưng vào mùa đông cách đây mười sáu năm, thôn Ô đã biến mất chỉ trong một đêm.
Dưới chân núi Ô Tước chỉ còn lại những bông tuyết trắng muốt, không còn một chút dấu vết nào của thôn Ô năm đó.
"Lẽ nào các ngôi nhà cũng đã biến mất hết rồi sao? Không phải bị hỏa hoạn thiêu rụi đấy chứ?"
"Chắc là không có ai biết được chuyện đó.
Vào năm đó, tuyết rơi dày đặc, tuyết cao bằng đầu người.
Nghe nói người dân thôn Ô đều là những người có năng lực phi thường, rất ít giao tiếp với bên ngoài.
Những căn nhà họ ở cũng được xây bằng những vật liệu sẵn có, có thể phá bỏ và dời đi bất cứ lúc nào."
Triệu Ấu Lăng nhìn chằm chằm vào bản đồ mà Mục Hàn Trì mở ra, thôn Ô và núi Ô Tước nổi bật giữa vô số địa danh được đánh dấu dày đặc.
"Vậy huynh là nghe ai nói thế?"
Sau khi từ phủ Trấn Quốc công trở về, Triệu Ấu Lăng đã bắt đầu chuẩn bị hành trang để lên núi Ô Tước.
Nàng chỉ nghe nói núi Ô Tước có những dược liệu quý hiếm, chứ cũng không rõ tình hình cụ thể của nơi này.
Mục Hàn Trì lấy ra một cuộn bản đồ từ Lăng Vân Các, cẩn thận nghiên cứu dưới ánh đèn.
Đầu ngón tay trỏ gõ nhẹ hai lần lên một chấm đen nhỏ đánh dấu thôn Ô, hai hàng lông mày nhíu lại, từ từ giãn ra.
"Ta nghe sư phụ ta nói.
Ông ấy là một cao nhân ẩn dật."
Cách đây mười sáu năm, Mục Hàn Trì vẫn đang học nghệ cùng với đại sư tỷ Tang Nguyệt Ngô ở Tang Ẩn Môn, lúc đó vị chưởng môn của Tang Ẩn Môn lại lên đường du sơn ngoạn thủy, mấy tháng không trở về.
Tháng chạp năm đó, thời tiết lạnh lẽo khác thường, tuyết rơi dày đặc, Tang Ẩn Môn bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng như tách khỏi thế gian, càng giống chốn bồng lai tiên cảnh.
"Cao nhân ẩn dật ư? Vậy ta có thể gặp sư phụ huynh không?"
Triệu Ấu Lăng luôn cảm thấy võ công của Mục Hàn Trì không thua kém gì mình, dù nàng không biết mình học võ từ đâu, nhưng nàng luôn cảm thấy thân thủ của Mục Hàn Trì và mình có một số điểm tương đồng.
Nhớ lại sư phụ Tang Ẩn nhiều lần nhắc nhở không được tiết lộ danh tính của người với bên ngoài, ngay cả phụ thân hắn là Mục Đình Thần cũng không biết danh tính thật của Tang Ẩn.
Năm đó, khi Mục Đình Thần giao Mục Hàn Trì chưa đầy 2 tuổi cho Tang Ẩn, ông ấy chỉ biết Tang Ẩn sống ẩn dật, lại thông thạo võ công, có thể che chở cho Mục Hàn Trì an toàn, lại còn có thể dạy Mục Hàn Trì võ công để rèn luyện cơ thể.
"Sư phụ ta không muốn tiết lộ danh tính, ta cũng đã mười hai năm không gặp người rồi.
Cũng không biết người có thay đổi diện mạo rồi bế quan để không ai quấy rầy không?"
Mục Hàn Trì lắc đầu, trong lòng nhất thời nhớ tới sư phụ và đại sư tỷ.
Nhưng dù hắn có nhớ nhung họ đến mức nào, cũng không thể quay trở lại Tang Ẩn Môn được nữa rồi.
Môn quy của Tang Ẩn Môn là đệ tử nội môn một khi đã ra ngoài thế gian thì suốt đời không được bước vào sơn môn nửa bước.
"Sư phụ huynh cũng thần bí thật đấy.
Nếu như ta biết sư phụ của mình là ai thì tốt rồi, ta cảm thấy sư phụ ta sẽ mạnh hơn sư phụ huynh đấy."
Triệu Ấu Lăng nói lấp lửng, nghịch ngợm cười với Mục Hàn Trì.
Nhìn Triệu Ấu Lăng cười lanh lợi, đáng yêu như vậy, nỗi buồn phiền trong lòng Mục Hàn Trì lập tức tiêu tan hơn một nửa.
Mục Hàn Trì không đáp lại lời, chỉ đưa tay vén những lọn tóc ra sau tai của Triệu Ấu Lăng.
"Thế tử, Thế tử phi."
Khi Hương Xảo vào đến phòng, liền thấy Mục Hàn Trì đang nhìn Triệu Ấu Lăng với vẻ yêu chiều, vuốt ve những lọn tóc mai rơi xuống của nàng.
Hương Xảo vội vàng cúi đầu, tiếp tục nói:
"Nước tắm mà Thế tử phi bảo nô tỳ chuẩn bị đã nguội mất rồi, có cần phải thay nước nóng mới cho Thế tử phi tắm không?"
"Tất nhiên phải thay nước ấm cho Thế tử phi tắm rửa, chuyện này cũng phải hỏi sao?"
Mục Hàn Trì rất hiếm khi trực tiếp ra lệnh cho nha hoàn, hôm nay giọng điệu của hắn lại có vẻ trách móc, Hương Xảo nghe vậy hơi sợ hãi, vội vàng đáp "Vâng" rồi nhanh chóng lui ra khỏi phòng.
Triệu Ấu Lăng lại không nhận ra giọng điệu của Mục Hàn Trì có gì không ổn, nàng vẫn đang nghiên cứu bản đồ.
Nếu như cưỡi ngựa đến núi Ô Tước đủ nhanh thì cả đi cả về chỉ mất khoảng năm đến sáu ngày.
Một lúc sau, Cẩm Sắt ở ngoài cửa báo rằng nước tắm đã chuẩn bị xong.
Lúc này Triệu Ấu Lăng mới cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, y phục dạ hành trên người cũng tỏa ra mùi mồ hôi.
Vượt nóc băng tường trông rất oai phong nhưng nằm trên mái nhà bị muỗi đốt, người đầy mồ hôi hắn vui chút nào.
Mục Hàn Trì đi theo Triệu Ấu Lăng ra khỏi phòng.
Cẩm Sắt vội vàng hỏi: "Thế tử muốn tắm cùng với Thế tử phi ạ?"
Triệu Ấu Lăng lập tức cảm thấy mặt mình đỏ bừng, nếu Mục Hàn Trì thật sự muốn tắm chung với nàng, nàng phải tìm lý do gì để từ chối đây!
Trong lòng như có con thỏ nhỏ nhảy loạn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Khi nghe Cẩm Sắt hỏi vậy, Mục Hàn Trì có vẻ như đang suy nghĩ, im lặng một lúc không nói gì.
Sự im lặng của Mục Hàn Trì khiến Triệu Ấu Lăng choáng váng như nổ đom đóm trước mắt.
"Không cần, tuyệt đối không được tắm chung! Tắm chung không vệ sinh, không đúng mực, không thoải mái..."
Trong đầu Triệu Ấu Lăng nghĩ ra vô số lý do để từ chối nhưng ngay cả nàng cũng cảm thấy những lý do này không thuyết phục.
"Lăng Nhi tắm rửa, nghỉ ngơi cho thoải mái, ta trở về Lăng Vân Các nghiên cứu bản đồ một chút, nếu mọi việc suôn sẻ thì ngày mai chúng ta có thể khởi hành.
Chắc là sẽ không chậm trễ việc nàng trở về xem đại hội hoa khôi ở Kinh thành."
Mục Hàn Trì quay lại nhìn Triệu Ấu Lăng khẽ mỉm cười, sau đó bước ra khỏi sân.
"Trở về Lăng Vân Các..."
Triệu Ấu Lăng lặp lại trong lòng những lời Mục Hàn Trì vừa nói.
Tại sao lại dùng từ "trở về" vậy, nơi này mới chính là phòng ngủ của hắn chứ, nói như thể Lăng Vân Các mới là nơi hắn ở vậy.
Lăng Vân Các chỉ là thư phòng thôi mà!
Triệu Ấu Lăng nắm chặt ống tay áo nhìn theo bóng lưng Mục Hàn Trì đã biến mất, trong mắt hiện rõ vẻ thất vọng khó tả.
"Thế tử không ngủ ở Lan Uyển sao? Ngài ấy cũng không có công vụ gì, sao lại bận rộn như vậy chứ?"
Cẩm Sắt thẳng tính lại nhanh miệng, không nhịn được nói.
Ti Lạc đứng ở cửa phòng tắm vội vã đến đỡ Triệu Ấu Lăng vào.
"Nếu biết là Thế tử không muốn cùng Thế tử phi tắm chung thì nô tỳ đã sai người mang nước tắm vào phòng Thái tử phi rồi, như vậy Thái tử phi không cần đi ra ngoài, nhỡ bị cảm lạnh..."
"Hai người các ngươi nhiều lời quá!"
Hương Xảo không biết từ đâu chui ra, trực tiếp chặn Cẩm Sắt và Ti Lạc lại.
"Hai người các ngươi về dọn giường đi, ở đây có ta hầu hạ Thái tử phi tắm rửa."
Hương Xảo nói xong, Cẩm Sắt và Ti Lạc vẫn cứ đứng đó nhìn Triệu Ấu Lăng.
"Hai người các ngươi sao còn không đi ra ngoài?"
Hương Xảo nhíu mày, cảm thấy không vui.
Nha hoàn mới từ bên ngoài đến lại dám không để đại nha hoàn hoàn có “quyền cao chức trọng” như nàng ta vào mắt.
Cẩm Sắt và Ti Lạc đã thống nhất rằng sẽ chỉ nghe theo sự sắp xếp của Triệu Ấu Lăng, không còn để cho Hương Xảo sai khiến nữa.
Trong mấy ngày này, những hành động của Hương Xảo khiến họ ghi nhớ kỹ trong lòng.
Mặc dù Triệu Ấu Lăng rộng lòng tha thứ cho những lời nói và hành động bừa bãi của Hương Xảo, nhưng họ nhất định phải thay mặt Triệu Ấu Lăng trông chừng Hương Xảo.
Ai mà biết được Hương Xảo có nhân lúc Triệu Ấu Lăng đang tắm làm trò quỷ quái gì không.
"Hương Xảo, ngươi ra ngoài đi, có Cẩm Sắt và Ti Lạc ở đây là đủ rồi.
Ngươi không được mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Triệu Ấu Lăng không ngờ rằng Hương Xảo muốn đuổi Cẩm Sắt và Ti Lạc đi.
Lúc này nàng chỉ đang nghĩ cách làm sao để Mục Hàn Trì chuyển về Lan Uyển ở.
Dù sao đây mới là phòng tân hôn của hai người bọn họ, ở đây sẽ thuận tiện hơn về mọi mặt.
Mặc dù nàng cũng không định viên phòng với Mục Hàn Trì nhưng chỉ có hắn ở bên cạnh, trong lòng nàng mới có cảm thấy an toàn.
"À, dạ!"
Lúc này Hương Xảo đột nhiên nhớ ra rằng trong mắt Triệu Ấu Lăng, mình là một thai phụ mang thai con của Thế tử.
"Vậy nô tỳ xin cáo lui."
Hương Xảo đưa tay vào bồn tắm khua hai cái, rồi giơ tay lấy khăn mà Cẩm Sắt đang cầm lau tay, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ.