Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 32





Thẩm Chiêu bình an trở về khiến cả phủ Trấn Quốc công đều tràn ngập niềm vui.
Vương thị đang chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Chiêu để xua đi đen đủi, lúc này Cốc ma ma đến truyền lời, hôm nay Thái phu nhân chấp thuận cho nhóm thị thiếp của Thẩm Lộc cùng ngồi bàn dùng bữa trưa.

Vương thị lập tức để nha hoàn gần đó đi mời vài vị tỷ muội đến, năm vị tỷ muội chân trước chân sau đã đến hớn hở hành lễ với Vương thị.
Vương thị hôm nay đang rất vui cho nên thấy năm vị tỷ muội cùng thờ một chồng kia hình như so với ngày thường thì thuận mắt hơn, bà ấy mặt mày hớn hở bảo mọi người không phải câu nệ, Thái phu nhân là người hiền hòa, ngồi trên bàn cơm không phải chú ý quá nhiều như vậy, chỉ cần có thể dỗ Thái phu nhân vui vẻ là được.
Lời nói của Vương thị tuy nhẹ nhàng nhưng mấy vị thị thiếp đều biết rõ tính tình của Thái phu nhân.

Hôm qua là tiệc mừng thọ của Thái phu nhân nhưng bọn họ đều không có cơ hội được nghênh ngang đi vào mừng thọ, hôm nay Thái phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi họ đến ngồi cùng ăn cơm, chắc chắn là có chuyện gì muốn hỏi bọn họ.
Mấy vị thị thiếp nhìn nhau mấy cái rồi lập tức linh động mà tiến lên giúp Vương thị sắp xếp, bố trí bàn ăn, nha hoàn bưng thức ăn mới đi đến cửa bọn họ đã tranh nhau qua đó bưng thức ăn lên bàn ăn.
Ngày thường những tỷ muội đó sớm chiều đều đến vấn an Vương thị một cái nhưng trừ vấn an ra thì hầu như không giao thoa gì với nhau nữa.

Phải chia sẻ phu quân với người khác thì trong lòng sao có thể không đố kỵ, ít gặp mặt vừa có thể giảm bớt ghen ghét trong lòng vừa tránh cho nội trạch tranh đấu.
Hôm nay năm vị tỷ muội dường như đã thương lượng tốt từ trước, tất cả đều cố ý ăn mặc quần áo cũ, không đeo trâm cài lộng lẫy hay trang sức hoa lệ.

Khi Thẩm lão thái thái được Thẩm Dung Tư và Triệu Ấu Lăng đỡ vào, nhóm thị thiếp đang bận rộn đưa đồ ăn lên nhất thời không nhận ra.
Bỗng nhiên thấy Thái phu nhân tiến vào, nhóm thị thiếp đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Thẩm lão thái thái duỗi tay ý bảo bọn họ không cần đa lễ rồi cố y lôi kéo Liễu thị ở gần đó cười tủm tỉm hỏi vì sao lại ăn mặc giản dị như vậy.

Liễu thị là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm thị thiếp, là người Thẩm Lộc tự mình nhìn trúng.

Thẩm lão thái thái sai người hỏi thăm thân thế bối cảnh của Liễu thị, sau đó chấp thuận cho Thẩm Lộc nạp nàng ấy vào trong phủ làm thiếp, nhưng mà chung quy không phải người do tự mình tuyển chọn nên bà gần như không nói chuyện với Liễu thị bao giờ.
Bị Thái phu nhân thân thiết kéo tay cả người Liễu thị có vẻ hơi kích động, sắc mặt đỏ lên, không biết phải đặt ánh mắt vào đâu.

Dường như cảm nhận ánh mắt ghen ghét của chúng tỷ muội Liễu thị rút tay về theo bản năng.
“Ngồi xuống cả đi, không cần câu nệ.

Hôm nay là gia yến an ủi cho Chiêu Nhi.”
Sau khi Thẩm lão thái thái ngồi xuống thì bảo cho mọi người cùng ngồi xuống.

Lúc này Thẩm Chiêu và Thẩm Lộc cùng đi vào, nhóm thị thiếp vội vàng đứng lên thi lễ với Thẩm Lộc.

Thẩm Lộc hành lễ vấn an với mẫu thân trước rồi mới xoay người lại miễn lễ để chúng thị thiếp đứng dậy.
Ở phủ Trấn Quốc công ngây người hai ngày nay Triệu Ấu Lăng cũng học được một số quy củ, chờ chúng thị thiếp bình thân nàng mới hành lễ với với Thẩm Lộc và Vương thị.
“Vị cô nương này là?”

Sau khi mọi người ngồi vào vị trí của mình thì Liễu thị nhìn về phía Triệu Ấu Lăng đang ngồi bên cạnh Thái phu nhân nhẹ giọng hỏi.

Nàng ta cũng không cố ý hỏi ai chỉ là nhịn không được sự tò mò trong lòng mà nói ra thành tiếng.
“Vương thị, ngươi nên giới thiệu Lăng Nhi với các vị di nương đi.”
Thẩm lão thái thái cười tủm tỉm nhìn Triệu Ấu Lăng.
Thẩm Dung Tư lập tức hát đệm, nhanh chóng thay mẫu thân mình giới thiệu Triệu Ấu Lăng là nghĩa nữ của phủ Trấn Quốc công.
Ngày hôm qua nếu không phải được Triệu Ấu Lăng cứu giúp thì suýt chút nữa thôi là Thẩm Dung Tư đã mất đi sự trong sạch, hiện tại tất cả hiềm khích của nàng ấy với Triệu Ấu Lăng đều đã tiêu tan hết, ánh mắt nhìn Triệu Ấu Lăng lộ ra sự yêu thích sùng bái.
“Chúc mừng Quốc công gia và phu nhân thu nhận nghĩa nữ.”
Có thể được Hoàng Thái hậu ban cho phủ Trấn Quốc công làm nghĩa nữ khiến nhóm thị thiếp không khỏi rửa mắt nhìn Triệu Ấu Lăng.
Thẩm Chiêu cũng vừa mới biết được việc này, hắn lập tức đề nghị mẫu thân tặng cho nghĩa muội một món lễ vật.
Kỳ trân dị bảo trong nhà cũng có một ít nhưng những thứ đó đều do Thái phu nhân chưởng quản, khiến bên người Vương thị không lấy ra được lễ vật gì cho Triệu Ấu Lăng.

Trong lúc nhất thời Vương thị cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, Thẩm Lộc nhìn ra sự quẫn bách của Vương thị nên đã tháo miếng ngọc bội ở eo xuống đưa cho Vương thị, Vương thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, tươi cười đưa ngọc bội cho Triệu Ấu Lăng xem như lễ vật, rồi tự mình đeo lên trên eo của Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng cảm tạ Vương thị mà cảm thấy có chút ngượng ngùng, lẽ ra nàng là nghĩa nữ thì nên thể hiện lòng hiếu thảo với hai người họ mới phải.
Thẩm lão thái thái kiến thức rộng rãi nhất lập tức nhận ra suy nghĩ của nàng, bà ấy bèn đề nghị Triệu Ấu Lăng lấy trà thay rượu kính Vương thị và Thẩm Lộc, sau này cần về phủ nhiều hơn để thể hiện lòng hiếu thảo.
Triệu Ấu Lăng vui vẻ tuân mệnh.

Yến hội tiến hành được một nửa thì Thẩm Chiêu đột nhiên hỏi trong phủ có người nào giỏi thêu thùa hay không.

Vương thị sửng sốt một chút, Thẩm lão thái thái thì dựa vào trong ghế híp mắt dường như đang cân nhắc vấn đề mà Thẩm Chiêu nhắc đến.
“Nữ tử trong phủ đều biết thêu thùa nhưng trình độ thêu thùa không được tốt lắm.

Nếu không thì cũng sẽ không phải đến phường thêu tìm tú nương làm xiêm y.”
Sắc mặt Vương thị khó hiểu nhìn con trai.
“Túi tiền của con hỏng rồi, muốn nhanh chóng thêu một cái mới.”
Thẩm Chiêu lấy ra một chiếc túi tiền đã rách.
Triệu Ấu Lăng nhìn túi tiền bằng gấm xanh bị thủng một góc nhấc tay lên ý bảo nàng có thể thêu thùa.
Nàng là tiểu tú nương Vương thị mời về phủ, thân phận này không thể giấu được ai còn không bằng nàng đánh một đòn phủ đầu.
“Ôi, muội chính là nghĩa muội Hoàng Thái hậu ban cho ta, sao có thể để cho nghĩa muội thêu cho ta được.”
Thẩm Chiêu cười lắc lắc túi tiền trong tay.
“Túi tiền của ngươi là làm ở tú phường Linh Lung phía Bắc Kinh thành, không thì lát nữa để Vệ ma ma khâu lại mấy mũi cho ngươi đi.”
Vương thị cảm thấy nhi tử không nên phiền lòng vì loại chuyện của nữ nhân này, vừa dứt lời Vệ ma ma ở gần đó định cầm lấy túi tiền trong tay Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu phất tay một cái Vệ ma ma vội thu tay lùi lại.
“Nếu đến một túi tiền nhỏ nhoi cũng phải thuê tú phường bên ngoài làm vậy thì nữ tử phủ Trấn Quốc công của chúng ta có phải quá vô dụng hay không.”
Lời của Thẩm Chiêu khiến Thẩm Lộc che miệng khụ một tiếng.
Thẩm Lộc thích Liễu thị nhất nhưng không thể ngày nào cũng ở lại trong phòng của Liễu thị.


Theo lời của Thái phu nhân thì cần phải chia đều mưa móc với các vị thị thiếp, để họ thay phiên hầu hạ, Thẩm Lộc chỉ có thể tuân mệnh.
Hiện tại Thẩm Chiêu hoài nghi Liễu thị mô phỏng túi tiền, giá họa cho hắn là hung thủ g.i.ế.c người, tuy rằng Thẩm Lộc không tin nhưng vì để có thể điều tra được rõ ràng chân tướng sự việc nên cũng chỉ có thể nhịn xuống mà đồng ý để Thẩm Chiêu tìm kiếm manh mối.
“Một túi tiền nhỏ đúng thật là không cần phải đi thuê tú phường bên ngoài làm, bộ quần áo mới trước kia của ngươi cũng là do tú phường Linh Lung làm, giờ tiện thì dùng luôn khối vải gấm để may xiêm y cho ngươi mà làm thêm túi tiền nữa.”
Vương thị theo bản năng nhìn về phía Liễu thị, Liễu thị mặc chính là chiếc váy đuôi phượng làm bằng vải gấm lụa có màu xanh thẳm.
Hoàng Thái hậu ban tặng Thái phu nhân hai thất gấm lụa có màu xanh thẳm, Thái phu nhân cảm thấy màu sắc này hợp làm nam trang hơn bèn để Vương thị làm thành xiêm y cho Thẩm Lộc và Thẩm Chiêu, Thẩm Lộc biết Liễu thị thích màu xanh lam bèn để Vương thị đưa phần vải gấm của mình cho Liễu thị.
“Nếu phu nhân và Thế tử không chê thì tiện thiếp nguyện ý làm một cái túi tiền cho Thế tử.

Chỉ cần một canh giờ là có thể hoàn thành, giờ ta có thể làm luôn.”
Liễu thị rũ mắt nhìn chiếc váy đuôi phượng được làm bằng vải gấm màu xanh thẳm trên người mà âm thầm kêu khổ trong lòng, những tỷ muội kia nói muốn mặc quần áo cũ để gặp Thái phu nhân vì không thể đoạt đi sự nổi bật của Vương thị được, nàng ấy nhất thời sốt ruột mà thay váy lụa mới ra rồi tiện tay cầm lấy một chiếc váy cũ mặc vào, thế mà lại trùng với chất liệu chiếc túi tiền của Thẩm Chiêu.
“Vậy làm phiền di nương.”
Thẩm Chiêu đưa túi tiền rách cho Liễu thị, Liễu thị nhìn chữ “Chiêu” được thêu trên túi tiền mà ánh mắt có chút khác thường.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Jully
Check: Trân Trân.