Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh

Chương 22





"Hoa hồng, xích thược, hương phụ, hạn liên thảo..."
Triệu Ấu Lăng bắt lấy túi thảo dược trôi nổi trong thùng tắm, đưa lên mũi ngửi hết sức tự nhiên, lập tức phân biệt được các loại thảo dược có bên trong.
"Không thể ngờ được, nước tắm này lại là để giúp mang thai!"
Thảo nào nàng chỉ mới ngâm mình một lúc mà luồng nhiệt từ chân đã vọt lên đến đỉnh đầu, tim đập cũng nhanh hơn một chút, mũi và vầng trán cũng rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Ngọn nến khẽ lung lay, bên tai vang lên tiếng bước chân.

Sau khi Hương Xảo vấn an Mục Hàn Trì xong, lập tức kêu lên đầy ngạc nhiên: "Cửa phòng sao lại khóa từ bên trong rồi?"
"Thế tử phi đang ngâm mình, e rằng còn phải đợi một lúc nữa."
Trong khi Hương Xảo đang do dự không biết có nên gõ cửa mời Mục Hàn Trì vào không thì Mục Hàn Trì đã ngăn nàng ấy lại.
"Để Thế tử phi nghỉ ngơi cho tốt.

Ta cũng đang định đến Lăng Vân Các xử lý công việc.

Sáng sớm mai ta sẽ đến dùng bữa sáng cùng nàng ấy."
Mục Hàn Trì nói vọng vào trong rồi quay người đi về phía Lăng Vân Các.
Hắn đoán Triệu Ấu Lăng trong phòng chắc hẳn có thể nghe được.

Hắn muốn để nàng yên tâm, không phải lo lắng về bất cứ điều gì hết.
Hương Xảo vội vàng bước theo vài bước hỏi:
"Thế tử đêm nay không nghỉ ngơi cùng Thế tử phi ạ?"
Mục Hàn Trì vẫy vẫy tay, bóng người nhanh chóng biến mất sau những bóng cây.
Giọng Mục Hàn Trì không lớn nhưng từng từ từng chữ đều lọt qua cánh cửa, len lỏi vào phía trong.

Triệu Ấu Lăng nghe được rất rõ ràng, cảm giác căng thẳng lập tức tan biến.
Thật tốt quá đi! Hắn không ngủ ở đây, nàng không cần phải lo lắng như vậy nữa.
Chỉ mới sơ ý một chút, Triệu Ấu Lăng thật không ngờ rằng trong Hoài Vương phủ lại có loại nước tắm thảo dược có thể giúp mang thai và trợ hứng như thế này.

Nếu nàng ngâm thêm một lúc nữa thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nghĩ đến cảnh toàn thân nóng bừng, ánh mắt mê đắm nhìn Mục Hàn Trì, Triệu Ấu Lăng giật mình nhảy khỏi thùng tắm.
Thật xấu hổ c.h.ế.t đi được!
Lau khô nước thuốc trên người xong, nàng đưa tay ra lấy y phục mặc vào, lại vô tình nhìn thấy trên cánh tay có một vết đỏ tươi.

Trước đây hình như trên cánh tay nàng không có vết đỏ này!
Mặc dù không nhớ rõ những chuyện xảy ra trong quá khứ nhưng nàng vẫn khá hiểu về cơ thể mình.
Khi lại gần ánh đèn, ở vị trí gần phía trong khuỷu tay, một vết đỏ tươi hiện trên làn da trắng trẻo trông càng rõ ràng hơn.
Giống như có ai đó cố ý dùng chu sa điểm lên cánh tay nàng vậy.

Nàng đưa tay lau đi nhưng vết đỏ đó lại như từ trong da hiện ra, chỉ dùng lực tay chà xát thì cũng không thể xóa được.
Thủ cung sa? Không giống!
Điểm thủ cung sa sẽ ảnh hưởng đến lưu thông m.á.u của nữ tử, ảnh hưởng đến võ công.
Nàng nằm xuống giường, trong đầu chất đầy nghi vấn, ánh mắt không rời khỏi vết đỏ trên tay, trong bóng tối, vết đỏ đó như đang phát sáng.
Nhớ lại những người từng tiếp xúc với mình trong mấy ngày qua, nàng đột nhiên nhớ đến khi ở Từ Tâm Am tại Khê Sơn ở ngoại thành, Minh Tuệ sư thái đã nắm tay nàng để truyền công lực...
Chẳng lẽ Minh Tuệ sư thái đã để lại ký hiệu trên người mình, để chứng minh bà đã truyền công lực cho mình ư?
Dường như đã nghĩ thông suốt, Triệu Ấu Lăng mỉm cười nhẹ nhõm.
Đợi đến lúc gặp Minh Tuệ sư thái, nàng nhất định sẽ hỏi cho rõ.

Một ngày truyền thụ công lực, bà ấy chính là sư phụ của nàng, nàng phải chuẩn bị quà cảm ơn thật chu đáo.
Mua quà thì phải cần tiền, ngày mai giải quyết xong vụ án ở Đại Lý Tự, nàng sẽ luận võ với Mục Hàn Trì, thắng hai mươi lượng bạc chắc cũng đủ để chuẩn bị một món quà không tệ cho Minh Tuệ sư thái…
"Thế tử phi, dậy thôi."
Hương Xảo gọi hai tiếng ngoài cửa mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, nàng ấy đưa tay gõ cửa thật mạnh, cánh cửa bất ngờ mở ra.
Cửa không khóa, Triệu Ấu Lăng cũng không có ở bên trong.
"Thế tử phi không thấy đâu nữa."
Hương Xảo hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.

Nàng ấy luôn chờ ở phòng bên cạnh, nếu có ai ra vào trong viện đều phải đi qua cửa phòng nàng ấy.

Nếu như Triệu Ấu Lăng có ra ngoài, nàng ấy không thể không biết được.
Hương Xảo vội vã đi về phía Lăng Vân Các để báo cho Mục Hàn Trì.

Còn chưa đến cây cầu đá của Lăng Vân Các, nàng ấy đã loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ tử hét lên vọng lại từ trên không.
Triệu Ấu Lăng nhảy lên, đưa tay nắm lấy hai cây trúc xanh, hai chân vững vàng đạp lên hai cây trúc rồi xoay người, lướt qua trước sảnh như chim yến, nhẹ nhàng lao về phía Mục Hàn Trì.
Nghĩ rằng Mục Hàn Trì sẽ phi thân né tránh, Triệu Ấu Lăng giấu tay sau lưng, tập trung theo dõi động tác của Mục Hàn Trì, sẵn sàng chặn đường lui của hắn bất cứ lúc nào.
Không biết có phải vì muốn tỷ thí võ công với Mục Hàn Trì hay không, nhưng vì không thể khinh địch mà nàng đã dậy từ giờ Mão.

Đã nhiều ngày không luyện tập, nàng nhất thời cảm thấy ngứa ngáy trong người.
Võ công phải thường xuyên luyện tập thì mới có thể thuần thục.
Cảm thấy sân viện của mình không đủ rộng để luyện tập, nàng nghĩ ngay đến nơi rộng nhất trong Hoài Vương phủ, chính là khu rừng trúc ở phía sau vườn hoa.
Cạnh rừng trúc có người đang luyện công.

Thế mà Mục Hàn Trì còn dậy sớm hơn cả nàng.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu đã gặp hắn ở đây, Triệu Ấu Lăng đề nghị muốn tỷ thí ngay bây giờ.
Mục Hàn Trì vui vẻ chấp nhận, nhưng với điều kiện hắn chỉ phòng thủ chứ không tấn công, để nàng toàn lực tấn công hắn.
Nếu không phải vì muốn thắng chắc hai mươi lượng bạc, Triệu Ấu Lăng chắc chắn sẽ không chấp nhận tỷ thí cùng Mục Hàn Trì trong khi hắn chỉ phòng thủ mà không tấn công, cảm giác bị xem thường như vậy thật sự khiến lòng tự tôn của nàng tổn thương rất nặng.
Lúc này, nàng nhắm vào sơ hở trong phòng thủ của Mục Hàn Trì, quyết tâm đánh một đòn chí mạng.
Mười ngón tay nhẹ nhàng mang theo gió, khi vung về phía Mục Hàn Trì, đôi tay mềm mại của nàng hóa thành hai lưỡi d.a.o sắc bén.
Mục Hàn Trì đứng vững vàng, như đang ngắm nhìn tiên nữ bay từ trên trời xuống, nhìn đôi tay sắc bén của nàng c.h.é.m tới gò má hắn.
"Tại sao không né tránh!"
Cảm thấy không thể thu lại sức mạnh trên tay, Triệu Ấu Lăng vội vã hô lên, cả người bay về phía Mục Hàn Trì.
Mục Hàn Trì hơi nghiêng đầu sang một bên, hai tay mạnh mẽ ôm chặt Triệu Ấu Lăng vào lòng.

Vai hắn chịu hai chưởng thật mạnh của nàng, cổ họng phát ra một tiếng rên khẽ nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười rạng rỡ, nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Triệu Ấu Lăng, từ từ đặt nàng xuống.
"Thế tử bị thương rồi!"
Hương Xảo nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ dựa vào tường hét lên, đôi chân không nghe lời mà chạy về phía Mục Hàn Trì.
"Tại sao huynh không tránh đi?"
Nàng cảm thấy hai tay mình đã dùng hết mười phần sức mạnh, nếu là người bình thường trúng một đòn này, bả vai chắc chắn sẽ bị phế luôn.
Triệu Ấu Lăng lo lắng đưa tay chạm vào vai Mục Hàn Trì.
Mục Hàn Trì thuận thế nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói:
"Nàng thắng rồi, theo ta đi lấy bạc thôi."
"Không thể nào, huynh không bị thương sao?"
Triệu Ấu Lăng kéo Mục Hàn Trì lại, nhất quyết muốn kiểm tra vết thương trên vai hắn.
Lúc này, Hương Xảo cũng tiến lại gần, thấy Triệu Ấu Lăng không để ý gì mà kéo áo Mục Hàn Trì xuống, định kiểm tra vai hắn, nàng ấy vội quay mặt đi.
Trên vai Mục Hàn Trì chỉ có một vết đỏ hơi biến sắc, xương và da thịt không hề bị thương.
Triệu Ấu Lăng khó tin nhìn chằm chằm vào vai Mục Hàn Trì, trong lòng hiểu rằng nàng đã thua trong cuộc tỷ thí này.


Nhưng nghĩ đến hai mươi lượng bạc, nàng kiềm chế không nói ra.
"Huynh là Thế tử hay là Bắc Cảnh Đại Tướng quân, sao lại ngốc như thế, ai đánh cũng không tránh!"
Biết rằng Mục Hàn Trì cố ý để nàng thắng, trong lòng Triệu Ấu Lăng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
“Bàn tay của người khác chắc chắn không có cơ hội đánh trúng ta.

Nhưng nếu là nàng thì ta sẵn sàng đón nhận.”
“Vậy tay ta phải luyện mạnh hơn chút nữa, để một ngày nào đó khiến huynh không thể chịu nổi.”
Triệu Ấu Lăng vừa nói vừa giúp Mục Hàn Trì chỉnh lại vạt áo, ánh mắt nàng dừng lại ở vết sẹo trên n.g.ự.c hắn, không thể rời đi.
Nàng vuốt ve vết sẹo ấy như có thể cảm nhận được nỗi đau mà Mục Hàn Trì đã trải qua khi bị thương.
“Chuyện đã qua lâu rồi, vết thương này không đáng ngại.”
Mục Hàn Trì kéo áo lên, nâng cằm Triệu Ấu Lăng, nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng rồi khẽ gõ mũi nàng.
“Chắc hẳn lúc đó rất kinh khủng đúng không?”
Triệu Ấu Lăng muốn nói đến cảnh tượng lúc ấy của Mục Hàn Trì.
Ánh mắt Mục Hàn Trì thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu.

Hắn đã không còn ấn tượng gì với sự đau đớn khi bị thanh đao đ.â.m vào n.g.ự.c lúc mới hai tuổi nữa rồi.

Nhưng người đã gây ra vết thương này thì hắn mãi mãi không thể quên được.
Vừa dùng xong bữa sáng, người hầu ở cửa đã đến báo, sai nha của Đại lý tự đang ở ngoài muốn dẫn Triệu Ấu Lăng đi thẩm vấn.
“Đại lý tự muốn dẫn Triệu Ấu Lăng đi thẩm vấn?”
Cao phu nhân tưởng mình đã nghe nhầm.
Đại lý lự là nơi xét xử các vụ án nghiêm trọng, không thể nào có dính líu đến Triệu Ấu Lăng được.

Huống chi, Triệu Ấu Lăng hiện giờ là Thế tử phi của Hoài Vương phủ, mặc dù chưa phong phẩm cấp nhưng phong hào Cáo mệnh phu nhân kia cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Hàn Trì, sao Đại lý tự lại tìm đến Ấu Lăng? Ngươi có đi cùng nàng không?”
Không đợi người hầu đáp lời, Mục Hàn Trì đã đứng dậy chuẩn bị đi cùng Triệu Ấu Lăng.

Cao phu nhân càng thêm mơ hồ, đoán rằng cháu trai có điều giấu bà, bà giữ chặt Triệu Ấu Lăng, không buông tay, muốn Mục Hàn Trì phải nói cho rõ.
“Nếu Đại lý tự bắt người bừa bãi, ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với bọn họ.

Ta là quả phụ, không có gì vướng bận hết, không sợ làm to chuyện.”
“Cô mẫu đừng lo, ta sẽ không để bất kỳ ai xúc phạm đến Lăng Nhi.

Ta cũng sẽ không để một ai làm hại đến bất kỳ người nào trong Hoài Vương phủ.”
“Cô mẫu yên tâm, ta và Mục đại ca đi Đại lý tự xem náo nhiệt cũng khá vui mà.”

Nghe Triệu Ấu Lăng gọi mình là Mục đại ca, Mục Hàn Trì nhíu mày một cái, sau đó lại giãn ra, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Là hắn đã cho phép Triệu Ấu Lăng gọi hắn là gì tùy thích, nàng gọi hắn là đại ca, hắn cũng vui lòng coi nàng như tiểu muội mà yêu thương.
“Đại lý tự là nơi để ngươi tùy tiện đến xem náo nhiệt sao?”
Cao phu nhân đứng ở cửa nhìn Mục Hàn Trì và Triệu Ấu Lăng lên chiếc xe ngựa màu đen do Đại lý tự đem đến.
Đại lý tự phái xe đến đón người đi thẩm vấn, về mặt lễ nghi thì cũng khá khách khí rồi, chắc không có chuyện lớn gì đâu nhỉ?
Rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Cao phu nhân trở lại phòng, vừa ngồi xuống thì người hầu ở cửa đã vào báo tin rằng phu nhân Trấn Quốc công đến thăm.
“Sáng sớm thế này mà Vương thị đến làm gì? Đúng rồi, hôm nay là ngày cháu trai và cháu dâu mới cưới về nhà mẹ đẻ.

Cháu trai nên đến phủ Trấn Quốc công bái kiến Vương thị… Đại lý tự này thật là gây thêm phiền phức mà.”
Vương thị không đến một mình, bà ấy cùng con gái Thẩm Dung Tư bước vào cửa.
“Phu nhân Trấn Quốc công đến không đúng lúc rồi, Hàn Trì và Ấu Lăng vừa được Đại Lý Tự đưa đi thẩm vấn, không biết khi nào mới về.

Ta đã chuẩn bị xong lễ vật hồi môn của Ấu Lăng rồi, đợi chúng về ta sẽ bảo chúng đến phủ Trấn Quốc công ngay.

Ôi, Dung Tư cô nương trổ mã càng ngày càng xinh đẹp...”
Cao phu nhân nói chưa dứt lời, nhận ra sắc mặt Vương thị không đúng, sắc mặt Thẩm Dung Tư cũng có vẻ ủ rũ.

Trông cả hai người như suốt đêm qua không ngủ được vậy.
“Cao phu nhân không cần khách sáo, thật lòng không dám giấu diếm, ta đến là để báo tin.”
Giọng Vương thị khô khan, Cao phu nhân vội đưa chén trà thơm vừa pha đến trước mặt bà ấy.
Sau khi Vương thị uống một ngụm trà, giọng nói có chút dễ chịu nhưng vẻ mặt lại càng khó coi hơn.
“Chuyện lớn không ổn rồi, đêm qua cha và huynh của Tranh Nhi bị người ta sát hại.”
“Cha và huynh của Tranh Nhi? Rốt cuộc là thế nào?”
Vương thị vì quá nóng ruột mà không nói lên lời, Thẩm Dung Tư hít sâu một hơi rồi nói:
“Cao phu nhân chắc còn nhớ việc Hoàng thượng ban hôn cho nha hoàn Tranh Nhi của phủ chúng ta và Thế tử Hoài Vương phủ chứ? Vì Triệu cô nương thay thế Tranh Nhi xuất giá, Tranh Nhi đã nhảy sông tự vẫn.

Cha và huynh của Tranh Nhi đã kiện Triệu cô nương lên Đại lý tự.

Đêm qua, cha và huynh của Tranh Nhi bị phát hiện là đã c.h.ế.t thảm trên đường, mà nhị ca của ta và Mục đại ca bị tình nghi là hung thủ…”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Minh Nhi
Check: Trân Trân.