“Cô mẫu cảm thấy tốt là được.”
Mục Hàn Trì không muốn cô mẫu phải nhọc lòng vì chuyện của mình.
Phủ Trấn Quốc công và Hoài Vương phủ xưa nay giao tình tốt, cô nương cưới từ phủ Trấn Quốc công về đương nhiên không thể tử hôn, giờ ván đã đóng thuyền cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để thực hiện lời hứa cưới “Tranh Nhi” của hắn.
Tiểu nha hoàn trực đêm ở hành lang thấy Thế tử đi rồi nhưng lại quay lại thì mừng rỡ mà cung nghênh Mục Hàn Trì vào cửa.
Tỳ nữ hầu hạ trong phòng khi Mục Hàn Trì tiến vào đã bị đuổi đi.
Cửa bên trong khép hờ, ánh hồng từ ngọn nến đỏ lọt qua khe cửa.
Vừa rồi tân lang phủi tay rời đi khiến Triệu Ấu Lăng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi tháo mũ phượng xuống, cởi bỏ ba tầng hoa phục thêu loan điểu bằng tơ vàng ra, cả người cuối cùng cũng thoải mái chút, lúc nàng đang cởi bỏ tầng hoa phục thứ tư thì nghe thấy cánh cửa “kẽo kẹt” hai tiếng rồi mở ra.
Nàng quay người lại thấy một người nam nhân đang tiến vào.
Không cần thông báo mà có thể xông thẳng đến nội thất không phải tân lang của nàng thì còn có thể là ai chứ!
Triệu Ấu Lăng chưa kịp nhìn cẩn thận đã vội vàng quay người che vạt áo lại, tránh ở sau rèm lụa đỏ.
“Không cần để ý, nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Mục Hàn Trì không một gợn sóng, giống như trạng thái ngày thường hắn nói chuyện với phó tướng.
Hắn đi thẳng đến đôi nến đỏ cao cao kia rồi dập tắt chúng đi, chỉ để lại một ngọn đèn dầu toát lên ánh vàng ở trên bàn thấp cạnh đầu giường.
Hắn đã quen với đêm đen khi hành quân đánh giặc.
Ngọn đèn dầu ám khói, Triệu Ấu Lăng hơi hoảng sợ.
Nàng cố trấn an bản thân rồi tiếp tục cởi hỉ phục còn lại trên người, nàng nghe thấy âm thanh cởi quần áo nhưng không phải phát ra từ nàng.
Nàng không dám quay đầu lại, vì sợ phải thấy dáng vẻ của nam tử kia.
Dù sao cũng là lần đầu tiên ở chung một phòng với nam nhân vào đêm khuya.
Động tác cởi áo của Triệu Ấu Lăng càng chậm hơn.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn thanh âm ma sát của tay nàng với bộ hỉ phục.
Nàng lén quay người lại thấy Mục Hàn Trì cởi bỏ áo ngoài rồi vắt lên trên ghế, sau đó nằm ngủ ở nhuyễn tháp bên cửa sổ.
Triệu Ấu Lăng chui vào trong chăn gấm màu hồng, hai tay kéo chặt góc chăn, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người bên cửa sổ.
Bóng người kia vẫn không nhúc nhích.
Nàng khom người kéo rèm đỏ xuống, bên tai nghe được tiếng trống canh tư vang lên, thể xác và tinh thần không khỏi lười biếng, ánh mắt mê ly chìm vào giấc ngủ.
*****
“Thế tử phi đã dậy chưa?”
“Vẫn chưa có động tĩnh.”
Giọng nói giòn tan của nha hoàn truyền đến.
“Nghe nói đêm qua Thế tử định ngủ ở thư phòng, sau đó Cao phu nhân phải đi qua để thúc giục ngài ấy về động phòng, sau đấy ngài ấy mới chịu trở về đó nghỉ ngơi.”
“Chẳng lẽ Thế tử chê Thế tử phi không tốt?”
“Không vừa lòng cũng vô dụng, bọn họ chính là kim hôn do Hoàng thượng ngự tứ, là mối liên kết vinh nhục giữa hai phủ.”
“Nghe nói Thế tử phi ở phủ Trấn Quốc công là một nha hoàn hạ đẳng.”
“Ôi, uổng cho Thế tử gia của chúng ta quá, vậy mà phải cưới một nha hoàn, còn là nha hoàn hạ đẳng…”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi.
Chúng ta không có cái số đó!”
Âm thanh nghị luận của bọn tỳ nữ vang lên ở ngoài cửa sổ, Triệu Ấu Lăng ngồi ở trên nhuyễn tháp bên cửa sổ nghe thấy rõ ràng.
Trên nhuyễn tháp có một chiếc chăn được xếp ngay ngắn, còn người ngủ trên nhuyễn tháp thì không biết đã đi đâu từ sớm.
“Quận chúa phủ Bình Tân Hầu còn không xứng với Thể tử của chúng ta, sao lại có thể ban nha hoàn hạ đẳng của phủ Trấn Quốc công cho Thế tử của chúng ta chứ? Nếu Hoàng thượng tứ hôn với ngũ tiểu thư phủ Trấn Quốc công thì còn tạm được.”
Tuy rằng Triệu Ấu Lăng cảm thấy Thẩm Dung Tư trù tính lừa nàng nhưng nàng cũng thừa nhận Thẩm Dung Tư là một vị giai nhân thanh tú, đích nữ phủ Quốc công khí thế phi phàm, quý nữ như thế mới xứng đôi với Thế tử, là lương duyên trời ban.
Đầu của Hoàng thượng có bị lừa đá hay không mà lại ban nàng cho Thế tử Hoài Vương chứ?
Nhưng mà nàng cũng không có thấp kém như bọn tỳ nữ bên ngoài nói! Sao lại uổng phí cho Thế tử chứ? Nàng còn ôm một bụng tủi thân đây này!
Nếu không phải vì cứu vớt mạng người của trên dưới phủ Trấn Quốc công nàng mới không muốn cái gì mà kết hôn, ở cùng một chỗ với nam nhân khác nữu kia.
Nghe ý của hỉ bà còn phải cùng chung chăn gối, sinh con đẻ cái, nghĩ lại mà nổi da gà khắp người.
“Mấy tiểu nha hoàn các ngươi tụ tập lại nói lung tung cái gì đấy, phu nhân đối xử với các ngươi quá hiền lành rồi, đứa nào đứa đấy đều ngứa da muốn bị ăn đánh sao!”
“Dạ Hương Tú tỷ tỷ.”
Ngoài cửa sổ lập tức yên tĩnh lại.
“Đêm qua Hương Tú tỷ tỷ ngủ không ngon sao? Giọng cũng lạc đi rồi.”
Tiểu nha hoàn muốn lấy lòng Hương Tú, đôi mắt đẹp của Hương Tú mạnh mẽ quét qua, đám tiểu nha hoàn không dám nói thêm gì.
Hương Tú vẫn luôn cho rằng nàng ta chính là đại nha hoàn được Cao phu nhân nể trọng nhất, không nghĩ rằng Cao phu nhân nếu không đưa được Triệu Ấu Lăng về thì trong tối đó lại đưa Hương Xảo đến hầu hạ trong phòng của Thế tử.
Hại nàng ta mất ngủ suốt đêm, trong đầu chỉ toàn nghĩ về chuyện sẽ xảy ra trong phòng Thế tử, trong lòng giống như bị đao cắt vậy, đau nhức từng cơn.
Thúc bá, ca ca, tẩu tẩu, cháu trai đều trông chờ nàng ta thăng chức nhanh để được thơm lây, nàng ta cũng vẫn luôn cho rằng chỉ cần Thế tử trở về thì nàng ta sẽ có cơ hội thay đổi số mệnh.
Không cần phải cao sang đến đâu, chỉ cần có thể làm nha hoàn thông phòng cho Thế tử, tương lai hạ sinh được một đứa con là đã có nơi để dựa vào.
Không nghĩ đến Hoàng thượng thế mà lại ban một nha hoàn hạ đẳng của phủ Trấn Quốc công cho Thế tử làm Thế tử phi, nha hoàn hạ đẳng còn có Thế tử gà rừng biến thành phượng hoàng thì sao nàng ta có thể cam tâm được chứ!
“Hương Xảo, ngươi đưa mấy thị nữ hồi môn mà ngày hôm qua phủ Trấn Quốc công đưa đến đến đây đi, ta muốn đưa mấy nàng ấy đến chỗ phu nhân để bà ấy hỏi chuyện.
Rồi ngươi đi mời Thế tử phi dậy đi, cũng không còn sớm nữa rồi.
Thế tử sắp trở lại từ trại nuôi ngựa ở ngoại ô rồi.”
Hương Tú ghen ghét mà liếc Hương Xảo một cái, rồi quay người đi về hướng phòng của Cao phu nhân.
Mới có một ngày thôi mà tỷ muội tốt ngày xưa giờ nhìn mình như có thù oán vậy.
Hương Xảo biết Hương Tú ghen ghét nàng ấy được hầu hạ Thế tử.
Nhưng đêm qua nàng ấy vốn dĩ còn chưa kịp dựa vào gần đã bị Thế tử cho ra ngoài.
Nỗi khổ này nàng ấy có thể nói với ai chứ, chắc chắn là không thể bẩm báo tình hình thực tế với Cao phu nhân rồi, như vậy sẽ chỉ làm Cao phu nhân cảm thấy nàng ấy không làm được việc, không được Thế tử yêu thích, nói không chừng sẽ lập tức bán nàng ấy ra khỏi phủ.
“Nô tỳ Hương Xảo mời Thế tử phi dậy.”
Nghe thấy âm thanh trước cửa, Triệu Ấu Lăng nhanh chóng chạy lại ngồi vào trước bàn trang điểm.
“Vào đi.”
Khi Triệu Ấu Lăng ở Hoài Vương phủ, Hương Xảo chưa từng gặp nàng.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy Triệu Ấu Lăng.
Nàng ấy suy nghĩ cẩn thận, sợ Thế tử phi biết mình là thông phòng của Thế tử thì sẽ làm khó mình.
Không có nữ nhân nào là không ghen ghét khi phu quân của mình ở cạnh nữ nhân khác.
Hương Tú còn thái độ với nàng ấy như vậy, nói gì Thế tử phi…
“Hương Xảo, ngươi bao nhiêu tuổi rồi.”
Triệu Ấu Lăng phát hiện Hương Xảo có chút cẩn thận quá mức nên muốn trò chuyện với nàng ấy để hòa hoãn không khí trong phòng lại.
“Nô tỳ hai mươi tuổi.”
“À.”
Triệu Ấu Lăng cảm thấy kỳ quái, nha hoàn tuổi này lẽ ra đã sớm định hôn phối rồi rời phủ rồi chứ nhưng đồ trang sức Hương Xảo đeo vẫn là đồ trang sức dành cho cô nương.
“Nô tỳ tay chân vụng về, mong Thế tử phi thông cảm.”
Hương Xảo cầm lược bí nạm ngọc bích nhìn Triệu Ấu lăng trong gương, trong lòng hâm mộ không thôi.
Thiên hạ lại có nữ tử xinh đẹp như tranh thế này!
Triệu Ấu Lăng nhìn Hương Xảo qua tấm gương, thấy nàng ấy mặt mũi đoan chính, tính tình ôn hoà.
Hương Xảo phát hiện chủ tử đang đánh giá nàng ấy thì giống như bị nhìn trúng tâm sự, hai má nhanh chóng ửng hồng lên.
Cao phu nhân dặn nàng ấy hầu hạ Thế tử phi chu toàn, sẽ được mối nhân duyên tốt.
Dù Cao phu nhân không nói rõ nhưng Hương Xảo biết, mối nhân duyên tốt ở đây là được làm nha hoàn thông phòng cho Thế tử, nếu có thể sinh hạ quý tử thì sẽ có cơ hội được trở thành thiếp thất.
Hương Xảo không dám hy vọng xa vời về việc có thể làm thiếp thất của Thế tử, Thế tử không gần nữ sắc, Thế tử phi cũng phải chịu cảnh bị lạnh nhạt đây.
*****
Trong hoàng cung.
“Thế tử Hoài Vương Mục Hàn Trì cùng Thế tử phi tiến cung khấu tạ hoàng ân!”
Giọng nói của thái giám nhịp nhàng truyền vào nội cung, theo sau đó là một vị công công mặt trắng hẹp.
tiểu công công dẫn Mục Hàn Trì cùng Triệu Ấu Lăng đi vào bên trong cánh cửa nơi bức tường màu đỏ thắm.
Tua rua bằng vàng của mạng che mặt dưới ánh mặt trời trở nên lóa mắt, Triệu Ấu Lăng chỉ có thể híp mắt, rập khuôn đi theo bóng lưng cao lớn trước mặt
Bảy tầng áo cưới càng đi càng nặng, con đường giữa những bức tường màu đỏ thắm thì dường như dài bất tận.
Cuối cùng lúc bước lên bậc, bước chân đột nhiên bị hụt, cơ thể nàng lảo đảo như sắp ngã xuống.
“Cẩn thận.”
Một bàn tay to vững vàng giữ chặt nàng lại.
Triệu Ấu Lăng nâng mắt nhìn lên, tua rua tuột xuống sườn mặt.
Với thân thủ của nàng thì sẽ không trượt chân được nhưng mà động tác của Mục Hàn Trì càng nhanh hơn, chờ đến lúc nàng phản ứng lại hắn đã ôm chặt nàng đỡ ở khuỷu tay.
Tua rua vàng rơi ra lộ ra gương mặt xinh đẹp kia khiến Mục Hàn Trì ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là vị cô nương hắn gặp ở Phủ Hương Uyển trong phủ Trấn Quốc công, là người chỉ một thoáng gặp gỡ đã khiến hắn nhớ nhung sao?
“Tranh Nhi!”
“Ta tên là Triệu Ấu Lăng, lúc đấy không nên lừa gạt ngươi bằng tên giả Tranh Nhi.”
Triệu Ấu Lăng cũng nhận ra Mục Hàn Trì, hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu vì sao nàng phải gả cho nam nhân trước mặt này.
Lúc đấy người ta nói muốn cưới nàng mà.
“Triệu Ấu Lăng…”
Mục Hàn Trì lặp lại tên nàng, cảm giác trong tay như đang giữ một bảo bối.
Triệu Ấu Lăng nắm bàn tay to lớn của Mục Hàn Trì, ngẩng mặt nhìn hắn, cảm giác phía sau hắn phảng phất như có hào quang vạn trượng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt ân cần lại mừng rỡ, khiến cho nàng sinh lòng cảm động.
“Tên của ngươi là gì?”
“Mục Hàn Trì.”
Cảm xúc của Mục Hàn Trì lẫn lộn, ngổn ngang.
Tiểu công công dẫn đường quay đầu lại nhíu mày, giơ phất trần trong tay lên “Hừ” cảnh báo.
Nơi cung cấm không thể khinh suất không được phép thất lễ.
Triệu Ấu Lăng từ trong khuỷu tay Mục Hàn Trì đứng thẳng lưng lại nhưng tay vẫn còn nằm trọn trong bàn tay của Mục Hàn Trì.
Đêm qua dưới ánh đèn không thấy rõ bộ dạng của hắn, bây giờ dưới ánh mặt trời mới có thể nhìn rõ ràng.
Hắn là Đại Tướng quân Bắc Cảnh, nàng tưởng hắn sẽ là một mãnh tướng lưng hùm vai cọp, không nghĩ đến hắn lại đẹp mắt như vậy, còn có vẻ rất thơm, khiến người ta không nhịn được mà muốn lại gần.
Cảm giác trong cổ họng lướt qua một hơi hít vào.
Triệu Ấu Lăng vội đè suy nghĩ vừa nổi lên trong lòng xuống…
*****
“Thế tử, Thế tử phi hồi phủ.”
Gã sai vặt đứng ngoài cửa nội trạch truyền lời vào, bọn nha hoàn lập tức đi vào báo cáo với Cao phu nhân.
Từ lúc Triệu Ấu Lăng xuống khỏi xe, Mục Hàn Trì vẫn luôn nắm lấy tay nàng, lúc bái kiến cô mẫu cũng không chịu buông ra.
Gương mặt của Triệu Ấu Lăng đã đỏ bừng lên từ lâu nhưng không giãy ra được đành phải mặc kệ hắn tiếp tục nắm.
“Bái kiến cô mẫu.”
“Hả? Ngươi… Sao lại là ngươi? Tiểu tú nương! Triệu Ấu Lăng!”
Cao phu nhân thấy Thế tử phi cháu trai cưới về chính là người mà bà ấy vẫn luôn nhớ thương sắc mặt trong nháy mắt lập tức thay đổi.
Kinh ngạc, vui mừng, kích động, cảm động, an ủi,...!Nói chuyện cũng không liền thành câu.
Không đợi Triệu Ấu Lăng kính trà cho mình, bà ấy đã tiến lên kéo Triệu Ấu Lăng lại gần hơn, một hai đòi Triệu Ấu Lăng phải kể cho mình nghe rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Triệu Ấu Lăng cũng không biết phải nói từ đâu, nàng chỉ biết Thẩm Thái phu nhân cho Cốc ma ma trang điểm cho nàng, sau đó đưa nàng lên kiệu hoa xuất giá.
Nếu như không theo thì phủ Trấn Quốc công chính là kháng chỉ, trên dưới người trong phủ đều sẽ bị c.h.é.m đầu…
“Hả? Ha, ai da..”
Cao phu nhân vỗ tay thành tiếng, suýt chút nữa thì cười đến không thở nổi.
“Thẩm Thái phu nhân làm việc luôn khiến người ta không biết từ đâu mà lần nhưng lại luôn có thể làm ổn thỏa vô cùng.”
Nhìn sắc mặt Mục Hàn Trì như đang tắm mình trong gió xuân, lại nhìn hắn gắt gao kéo tay Triệu Ấu Lăng thì đã biết bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, lần này Hoàng thượng tứ hôn xem như mèo mù vớ được cá rán, giúp cháu trai hoàn thành tâm nguyện.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Phoebe
Check: Trân Trân.