Giản Tân Khuyết lớn lên bên bà nội, từ nhỏ anh đã biết, mình và người khác không giống nhau, đứa bé khác có cha mẹ, nhưng anh lại không có. Anh chỉ hỏi vấn đề này một lần. Khi đó anh vẫn còn rất nhỏ, nhưng lại nhớ rất rõ. Ngày hôm đó, bà nội không có ăn cơm, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nước mắt luôn từ trong khóe mắt khép chặt chảy xuống, ba bữa cơm của anh là dì nhà hàng xóm đưa tới. Từ sau đó, anh không đề cập tới bất kỳ vấn đề nào liên quan đến cha mẹ nữa.
Giản Tân Khuyết và bà nội sống rất kham khổ, cơ hồ không có nguồn kinh tế. Mỗi khi ăn tết mừng năm mới, đều có một chú tới nhà, gọi bà nội là mẹ, còn mang rất nhiều thứ cho ho. Bà nội sẽ rất vui vẻ, nhưng vẫn sẽ thấy bà nội đang len lén lau nước mắt.
Chú đó luôn mặc quân trang thẳng thóm, đưa đến cho bọn họ rất nhiều thứ, khiến Giản Tân Khuyết còn nhỏ tuổi rất sùng bái, mỗi lần tới đều sẽ tu sửa đổi mới phòng ốc nho nhỏ của họ lại hết, Giản Tân Khuyết cảm thấy chú đó là vị thần từ trời giáng xuống, không gì làm không được.
Bởi vì sống ở nơi không khí rất tốt, cảnh mồ côi cũng không khiến Giản Tân Khuyết có ám ảnh gì, thành tích học tập của anh luôn luôn rất tốt, anh hi vọng về sau có thể có rất nhiều tiền, để bà nội sống thật tốt, tựa như chú đó.
Lúc thi tốt nghiệp trung học, thành tích của anh rất tốt, dự thi trường quân đội. Làm quân nhân, là mơ ước từ nhỏ của anh. Được trúng tuyển, anh cho rằng bà nội sẽ rất vui vẻ.
Nhưng đó là lần thứ hai, bà nội tự giam mình ở gian phòng.
Anh đã không phải là đứa bé, nhiều năm tích lũy từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống, đã đủ để cho anh biết được một số chuyện, chú mặc quân trang nhất định biết ba mẹ mình, mà anh lại chưa từng thấy ba mẹ, như vậy bọn họ nhất định đã qua đời, cho nên bà nội mới không nhắc tới, cho nên một lần duy nhất anh hỏi ba mẹ mới khiến bà nội khóc cả ngày. Phản đối anh học trường quân đội là sợ anh dẫm lên vết xe đổ sao?
Anh không biết an ủi bà nội thế nào, đó là người thân duy nhất của anh, người đã nuôi anh lớn thành người, là người thương anh nhất trên đời này, anh không đành lòng nhìn bà đau lòng, nhưng cũng không bỏ được mơ ước trong lòng mình.
Ban đêm, bà nội mắt đỏ ra khỏi phòng. Đã nhiều năm rồi, bà ngày càng già đi, dấu vết năm tháng bộc phát rõ ràng, ánh mắt của bà không còn sáng ngời, lưng cong hơn, nếp nhăn sâu hơn, bộ dạng bà tập tễnh đi ra khiến Giản Tân Khuyết lệ nóng doanh tròng.
Đêm đó, bà nội kể chuyện của cha mẹ anh cho anh nghe. Bọn họ là quân nhân ưu tú của quốc gia, cha là chiến sĩ vô danh núp sau địch nên bất hạnh bỏ mình. Mẹ mới vừa sanh xong đứa bé không lâu, không tiếp thụ nổi đả kích đau đớn thế nên cũng đi theo.
Bà nội không có ngăn cản anh học trường quân đội, để cho anh căn cứ theo suy nghĩ trong lòng mà tuyển chọn. Bà nói bà già rồi, không thể nhìn cháu qua đời trước, đó là đau đớn bà không thể tiếp tục thừa nhận. Nhưng quân nhân là mơ ước của anh, bà sẽ qua đời, mà con đường của anh còn rất dài, không muốn đánh vỡ giấc mộng của anh, không muốn anh không vui cả đời.
Cuộc sống đại học khiến anh thấy được một thế giới khác. Vòng sinh hoạt lúc trước rất nhỏ, nên tất cả mọi thứ trong quân đội đối với anh mà nói đều rất mới lạ. Anh rất dụng công luyện tập, học tập, điều tra, làm quen một đám anh em sống chết. Anh vốn có thể tốt nghiệp ưu tú, phân đến quân khu làm liên trưởng, vài năm sau có lẽ sẽ là người có thành tích ưu tú mà được đại đội đặc chủng chọn đi.
Nhưng, trước khi tốt nghiệp, người của bộ an toàn tìm đến anh. Hi vọng anh có thể làm nằm vùng. Nguyên nhân lựa chọn anh rất đơn giản, tất cả các khóa đều ưu tú, đứng đầu khóa nằm vùng an toàn, bối cảnh gia đình đơn giản, mà nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là hình dáng của anh rất giống Bùi Du.
Cha là chiến sĩ vô danh sau địch, anh có vô tận sùng bái dành cho cha, nên rất tò mò với nhiệm vụ nằm vùng, mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng vẫn hoàn thành toàn bộ khóa. Chỉ là không ngờ, tương lai có một ngày, anh cũng nhận được nhiệm vụ này giống như cha.
Sau 22 tuổi, anh là Bùi Du.
Bùi Du là đại biểu điển hình của người du học nước ngoài lại ham ăn chơi, khi Giản Tân Khuyết trở thành Bùi Du, hắn đã thoi thóp một hơi bị trộm đưa về nước. Ông nội của hắn hi vọng gặp hắn một lần cuối.
"Bùi Du" bắt đầu trà trộn vào các vũ trường lớn ở Newyork, đói bụng đến sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, lôi thôi lếch thếch ẩn hiện, tìm cơ hội đến gần trọng phạm bị truy nã ở trong nước khi đó - đại ca Phàn. Vì gây chú ý, còn đánh nhau với thuộc hạ của ông ta, thậm chí thiếu chút nữa chết ở dưới họng súng của họ.
Thuộc hạ của đại ca Phàn nhận ra Bùi Du là ai, liền kể xuất thân của anh với đại ca Phàn, đại ca Phàn vui vẻ kéo anh vào nhóm. Tất cả đều khi trong kế hoạch của anh .
Đại ca Phàn muốn lợi dụng thế lực nhà Bùi Du trở về nước, lại không tin tưởng Bùi Du 100%. Ông ta tiêm vô số ma túy cho Bùi Du, muốn bắt anh làm tù binh. Những độc phẩm kia tàn phá ý chí của Bùi Du, khiến anh chịu đau khổ. Nhưng anh không thể buông tha nhiệm vụ và niềm tin của anh, vì tự vệ vì đại cục, chỉ có thể nhịn nhục đầu hàng ma túy.
Là thêm cơ hội ngoài ý muốn, Bùi Du cản đạn thay đại ca Phàn, đại ca Phàn mới bắt đầu lau mắt mà nhìn Bùi Du. Bùi Du nói, anh muốn trở về nước, muốn cai nghiện. Đại ca Phàn hớn hở đồng ý, bắt đầu thu xếp công việc trở về nước. Ở nước ngoài tiêu dao hơn, đó cũng chỉ là bấp bênh không có rễ, trong nước mới là nhà của ông ta. Có Bùi Du ở đây, ông ta không sợ không nhà để về.
Mặc kệ có phải là thật lòng đối đãi hay không, đại ca Phàn cũng an bài Bùi Du bên cạnh mình, kết bái làm anh em. Sau khi về nước, cho Bùi Du một chức vị Đường chủ.
Bùi Du thật đã qua đời, sau khi về nước Bùi Du đã thành công tiếp quản một công ty vật lưu của nhà họ Bùi, đại ca Phàn lợi dụng Bùi Du đả thông quan hệ, cmới hầm chậm tin tưởng Bùi Du, thậm chí sau đó xem anh là tâm phúc.
Khi Bùi Du cho là thời cơ chín muồi, bên bộ an toàn lại có nội gian tiết lộ tin tức, mắt thấy thế cục không cách nào dọn dẹp, lính đặc biệt xuất động đã như tên lắp vào cung không phát không được, Bùi Du cắn răng nhịn xuống không có lên tiếng, trơ mắt nhìn bộ đội đặc chủng thương vong thảm trọng ở dưới tình huống đối phương hiểu rõ hành động, mà thời khắc máu chảy thành sông đó, anh đang ôm gái nâng cốc nói cười với đại ca Phàn.
Cũng là bởi vì lần đó, Lương Mục Trạch coi anh là kẻ thù. Thật ra thì, Lương Mục Trạch vẫn không biết Bùi Du chính là nằm vùng, anh chỉ biết nội bộ của anh có tai mắt của chúng. Chưa từng nghĩ tới, người có của cải phong phú này là xã hội đen, càng không ngờ anh ta là nằm vùng.
Sau đó, Bùi Du luôn có một giấc mơ giống nhau, các đồng liêu đấu tranh anh dũng, bị súng máy bắn càn quét cơ hồ thành cái sàng, cả người bọn họ đầy máu đi đến gần anh, hỏi anh tại sao, không biết bao nhiêu lần. Anh bắt đầu uống rượu, đã từng không uống say liền không cách nào ngủ được, thời gian đó rất gian nan với anh, cả cai nghiện cũng không có khổ sở như vậy.
Gặp Hạ Sơ, là một việc ngoài ý muốn. Trước đây, cuộc sống của anh nhìn như vinh quang, nội tâm lại ảm đạm không ánh sáng, cuộc sống đè nén nhiều năm qua khiến anh hoàn toàn chưa nghĩ đến, đời này sẽ gặp phải một người trong lòng, sau đó cùng sống cả đời. Nụ cười của cô không hề báo trước chạm vào mắt anh, chạm vào tim của anh. Anh rất vui mừng, chỉ có thể mặt dày mày dạn nói chuyện với cô, trêu chọc cô, nhìn cô cười, hỏi thăm cô đủ loại.
Anh không muốn kéo cô vào cuộc sống của anh, chỉ hi vọng ở gần anh một chút, cô giống như ánh mặt trời, là một luồng ánh sáng duy nhất trong bóng tối vô tận, anh đã ở trong bóng tối quá lâu tham lam muốn ánh sáng gần anh hơn, không muốn cô rời đi.
Thân phận của cô quá đặc biệt, quân y. Một người có quan hệ rối rắm xoắn xít với xã hội đen, một người lại là quân y, thấy thế nào đều không thể hợp lại.
Trên đời xác thực không có tường nào gió không lọt qua được, trong lúc ông nội nằm viện, những chuyện nhỏ nhặt của anh và Hạ Sơ truyền vào lỗ tai đại ca Phàn. Một đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn quạt gió thổi lửa, đẩy anh đi lên, ở trong mắt những kia người anh vẫn phóng đãng ngang ngạnh, nên chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp. Quỷ thần xui khiến, tiếp tục theo đuổi người anh thích, nhưng cũng biết, sớm muộn gì sẽ làm Hạ Sơ lâm vào nguy hiểm.
Bình tĩnh mà xem xét, Lương Mục Trạch đối với Hạ Sơ mà nói đích xác là lựa chọn tốt hơn, có ánh sáng đủ để xứng đôi với cô, có thể quang minh chánh đại bảo vệ cô, mà anh có lẽ chỉ có thể mang đến nguy hiểm cho cô.
Ngày đi ra ngoài chơi với Hạ Sơ, là ngày vui vẻ nhất vô ưu vô lo nhất nhiều năm qua, là ngày sáng rỡ nhất trong cuộc sống không nhìn thấy tương lai của anh. Đó là lần đầu tiên Hạ Sơ đến sân chơi, nhưng cũng là lần đầu tiên của anh. Sau đó nửa đêm mơ về, đều có tiếng cười như chuông bạc của cô không ngừng vang vọng ở bên tai, giống như độc dược ăn tim, khiến anh muốn ngừng mà không được, khiến anh cảnh giác không nổi.
Hàng từ Tây Nam nhập cảnh bị bắt giữ rồi, hơn nữa nhiều năm qua Bùi Du dùng độc dược mãn tính ăn mòn trái tim đại ca Phàn, khiến đại ca Phàn bị trúng một chiêu liền gục. Bùi Du vội vã chạy tới biên cảnh Tây Nam xử lý chuyện, chính là lần này, Lương Mục Trạch biết thân phận chân thật của Bùi Du. Đã không chỉ thù hận anh vì những anh em đã mất nhiều năm trước, mà hiện nay còn có Hạ Sơ. Lương Mục Trạch cho rằng Bùi Du hoàn toàn kéo Hạ Sơ vào một vòng nguy hiểm, vùi lấp Hạ Sơ trong nguy hiểm.
Đại ca Phàn ngã xuống, phe phái trong hội phân tranh càng ngày càng nghiêm trọng, muốn không đếm xỉa đến là chuyện hoàn toàn không thể nào, qua nhiều năm Bùi Du đều không lộ sơ hở, quá nhiều người đỏ mắt muốn địa vị của anh, muốn lật đổ anh tự nhiên phải bắt đầu từ nhược điểm của anh, mà Hạ Sơ, là điểm vào tốt nhất. Bùi Du dĩ nhiên có thể nghĩ tới những điều này, mới phái người đi theo Hạ Sơ, bảo vệ cô.
Mà Hạ Sơ lại hoàn toàn liệt anh vào danh sách đen, nhìn ánh mắt hơi sợ hãi lại cố giả bộ trấn định của cô, khiến Bùi Du rất vô lực cũng rất đau lòng, cô gái là ánh mặt trời anh muốn bảo vệ nhất, cô lại truyền ánh mặt trời cho người khác, lúc đối mặt anh, chỉ có lạnh lẽo và không tin tưởng.
Lương Mục Trạch đón Hạ Sơ đi, anh không thể không thừa nhận, đó là phương pháp tốt nhất, đại đội đặc chủng đích xác là chỗ an toàn nhất. Đã nhất định anh và Hạ Sơ là không có kết quả không có tương lai, có lẽ những thứ khác đều không đủ trở thành chướng ngại giữa họ, chướng ngại duy nhất lại không thể dở bỏ chính là, Hạ Sơ không thích anh. Đây mới là chướng ngại lớn nhất, cũng là sự thật anh phải đối mặt.
Anh chưa bao giờ muốn tổn thương Hạ Sơ, chưa bao giờ hi vọng phá vỡ cuộc sống của Hạ Sơ, tất cả đều không còn cách nào. Có phải cũng hoàn toàn nói rõ, bọn họ không thích hợp, không có tương lai hay không?
Quá nhiều người bị gia đình và bề ngoài của anh che mờ, cho là anh chỉ là thái tử gia Bùi thị, là Bùi Tổng một mình đảm đương một phía, là tài chính khách quen thuộc của tạp chí kinh tế.
Đài Truyền Hình an bài Mễ Cốc tới phỏng vấn anh, nhưng anh lại nhiều lần lỡ hẹn. Mễ Cốc là một cô gái tốt, mà anh cũng chỉ mới gặp mặt cô vài lần, mời cô ăn cơm, cô cũng không may mắn trở thành điểm trả thù của những người đả kích anh. Nhiều năm qua sống trên lưỡi đao, khiến anh rất nhạy cảm với tình huống chung quanh, có người theo dõi hay không, có mấy người, anh đều rõ như lòng bàn tay. Vì để ngừa ngộ nhỡ, ngày hôm sau Mễ Cốc liền bị đuổi về thành N với Hạ Sơ.
Anh không nên có dính líu với bất luận kẻ nào, không nên kéo người vô tội vào trận chiến tranh không khói này.
6 năm khổ sở, 6 năm mai danh ẩn tích, rốt cuộc đổi lấy trời cao biển rộng hôm nay. Anh lập được công, thăng chức, nhưng cũng bỏ lỡ Hạ Sơ. Nếu như năm đó bị chọn trúng không phải anh, anh có thể gặp Hạ Sơ sớm hơn không? Có thể có nhiều cơ hội tìm được Hạ Sơ hơn không?
Nhưng không có có thể, chỉ có có hay không!
Anh mệt mỏi, những năm qua đã rang khô thể xác và tinh thần của anh, anh muốn dừng lại nghỉ ngơi một hồi. Có lẽ, sau khi thấy ánh mặt trời nhiều hơn, anh sẽ nhận ra, mình cũng không có thích Hạ Sơ như tưởng tượng, chỉ là tham luyến hương vị ánh mặt trời trên người cô mà thôi.
Chỉ mong, có thể như nguyện. . . . . .
Hết truyện.