Trước tiên mình xin đính chính về tên truyện. Tên truyện này vốn là vòng chỉ nhu dưới quân trang, mình cứ nghĩ chỉ nhu là ngón tay mềm, vòng là quấn, nhưng hôm nay mình tìm hiểu nghĩa lại thì mới thấy vòng chỉ nhu là chỉ những vật mềm mại quấn quanh ngón tay, cũng có người dùng để chỉ sự mềm mại... nên mình đã sửa tên truyện lại ^^
Chương 5
"Muốn uống trà không?"
Mặc dù Lương Mục Trạch không nói gì, nhưng động tác của anh đã nói rõ tất cả. Ngồi ở bên cạnh cô, bưng một ly nhỏ tỉ mỉ thưởng thức.
"Minh Tiền Long Tĩnh."
"Ừ." Hạ Sơ gật đầu.
"Trà non."
Hạ Sơ không thể không nhìn anh thêm lát, "Điều này cũng phân biệt được?"
Lương Mục Trạch vẫn không lộ biểu tình gì, nhàn nhạt nói: "Bà nội tôi thích uống trà, uống Long Tĩnh, uống trà non, khi còn bé cũng đi theo bà uống trà không ít."
Trà non trong Long Tĩnh, là trà trước tháng 3, là cực phẩm trong Long Tĩnh, một loại trà khó cầu. Hạ Sơ từ nhỏ sống ở Nam Kinh, gần Hàng Châu, ưu thế địa lý khiến cô có thêm cơ hội thưởng thức Long Tĩnh. Trước khi đến đây, cô len lén giấu không ít ở trong hộp da, nếu như cha phát hiện cô mang theo trà lẻn trốn, sẽ phát điên. Nhưng, cũng có thể sẽ tha thứ cho cô.
Một bữa cơm, một ly trà, khiến cho không khí lúng túng ở giữa bọn họ hóa giải không ít. Nhưng Hạ Sơ vẫn không thể nào mang theo lá gan, theo thể diện, thương lượng cùng Lương Mục Trạch, trả ghế nằm của cô cho cô.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể trở về phòng ngủ. Cô hi vọng có thể ngủ thẳng đến trời sáng, sau đó tỉnh lại phát hiện, người đàn ông kia đã rời đi, hơn nữa cuối cùng vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
"Rầm, rầm, rầm."
Hạ Sơ ngủ như heo chết, nghe thanh âm, thân thể co quắp.
"Hạ Sơ?"
"Hả?" Hạ Sơ nhắm mắt lại rên lên một tiếng, khẽ mở mắt, mặt trời đã lặn, "Thế nào?"
"Buổi tối có chuyện gì không?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lương Mục Trạch, trước sau vẫn trầm thấp, lúc này lại giống như nhiều hơn một phần nóng nảy.
Hạ Sơ xoa xoa đầu, xuống giường mở cửa phòng, "Không có chuyện gì, thế nào?"
"Vậy cô có thể đi một chuyến với tôi không?"
Hạ Sơ nghẹn họng nhìn trân trối, "Đi đâu?"
Lừa gạt, buôn bán, còn có nội tạng. Trong nháy mắt cô nghĩ tới rất nhiều, mắt hoảng sợ nhìn người trước mắt, nửa người núp ở sau cánh cửa.
"Mẹ của một người bạn bị bệnh, không chịu đi bệnh viện, cô có thể đi theo tôi một lát không?" Lương Mục Trạch không so đo thần sắc và giọng điệu nói chuyện mà cô dành cho anh vì hiểu lầm, thương lượng với cô, thanh âm không còn là âm điệu lạnh như băng.
Hạ Sơ biết mình suy nghĩ nhiều, hơi ngượng ngùng cười gượng, "Anh chờ tôi thay bộ đồ."
Xe lái ra nội thành, lên tốc độ cao. Hạ Sơ cố gắng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cố gắng nhìn cảnh sắc trước mặt trong đêm tối. Anh không nói với cô tình huống bệnh nhân thế nào, cô không biết làm sao, chỉ có thể đeo hộp cấp cứu trong nhà ra ngoài, bên trong đựng ít công cụ và thuốc men. Ngã bệnh nên đến bệnh viện, nhìn kiểu này thì đây là chỗ rất xa, đợi cô đến, nói không chừng gái trinh đã thành đàn bà rồi. Huống chi cô lại không biết là chứng bệnh gì, có thể trị hay không còn chưa thể nói. Trong nháy mắt, áp lực trong lòng cô tăng lên gấp bội.
Khi bọn họ đến thôn nhỏ đó, đã là hai giờ sau. Dừng xe trước một sân nhỏ rất bình thường, hai người bọn họ không dám trì hoãn, xuống xe liền chạy vào sân. Chạm mặt một cô gái trẻ chưa tới 20 tuổi, nói mấy câu bằng tiếng của người Hẹ[1] mà cô nghe không hiểu, Lương Mục Trạch nhíu chặt chân mày lại.
Một căn phòng ngủ còn sáng đèn ngủ, phòng ốc rách nát, nhưng quét dọn rất sạch sẽ, một bà cụ mặt mày tái nhợt nằm trên giường, không có hơi thở. Hạ Sơ chạy nhanh qua, vén mí mắt nhìn một chút, lại đo lượng hơi thở, đo nhiệt độ, lại lấy ra tai nghe lắng nghe nhịp tim, cô không biết bắt mạch, nếu không lập tức có thể biết bệnh tình.
Trái tim bà cụ không tốt, nhìn ra là bệnh cũ, huyết áp cũng hơi cao.
"Bà có triệu chứng gì?"
Cô gái người Hẹ nói gì cô nghe không hiểu, Lương Mục Trạch rất tự giác phiên dịch cho cô. "Phát sốt, còn ói, luôn ngủ mê loạn."
"Bắt đầu từ lúc nào?"
"Từ lúc đến gọi bà rời giường sáng nay, bà nói mệt mỏi, muốn ngủ. Sau đó lại ói, thân thể nóng lên."
Hạ Sơ nói: "Không có vấn đề gì lớn, có lẽ ăn phải thứ gì không tiêu được, hơn nữa bị gió rét, ngược lại trái tim của bà không tốt, huyết áp cũng cao, nếu như ngày nào đó phát bệnh, mới là phiền toái."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lương Mục Trạch hỏi tới.
"Bà sống ở chỗ hẻo lánh thế này, nếu như mắc bệnh không được trị liệu, nhẹ thì lưu lại di chứng hoặc là khiến bệnh biến chứng, nếu nặng có thể. . . ." Hạ Sơ không nói nữa, cô nghĩ, Lương Mục Trạch có thể nghe ra ý của cô.
Lương Mục Trạch đi tới bên giường ngồi xuống, vuốt mặt bà cụ, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống không rõ vẻ mặt của anh, nhưng Hạ Sơ nghĩ, anh nhất định rất khổ sở, nhìn bóng dáng của anh thật vô dụng tiêu điều.
Hạ Sơ thử nói chuyện với cô gái, nhưng cô gái chỉ lắc đầu, hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì. Nhìn ra được, cô gái này không phải người thân của bà cụ, tối thiểu không phải con cái, càng giống như là một người chăm sóc bà.... Trong nhà này chỉ ở hai người bọn họ, con cái của bà cụ kia đâu? Tại sao người ngoài như Lương Mục Trạch cũng chạy tới, nhưng con cái của bà lại chậm chạp không hiện thân?
Trừ phi. . . . . .
Lương Mục Trạch nói, mẹ của bạn anh ta bị bệnh. Bạn của anh ta, có phải cũng là quân nhân hay không? Mà bạn của anh ta, có phải đã. . . . Cho nên Lương Mục Trạch gánh vác nhiệm vụ chăm sóc bà cụ?
Nhìn lại Lương Mục Trạch, trong nháy mắt, cô cảm thấy rất cảm động, hốc mắt chua chua. Vì sự kiên cường của bà cụ, cũng vì sự tốt bụng của Lương Mục Trạch.
Hạ Sơ kê đơn thuốc, Lương Mục Trạch cầm đơn thuốc lái xe đến huyện thành gần đó mua thuốc, Hạ Sơ và cô gái nhỏ ngồi ở bên giường coi chừng bà cụ. Hạ Sơ rót một ly nước, dùng bông băng thấm nước lau môi cho bà cụ, cơm có thể không ăn, nhưng nước nhất định phải uống, nhất là bà vẫn phát sốt, hơn nữa còn ói, thời gian dài không uống nước sẽ khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn. Bây giờ bà hôn mê cường độ thấp, đối với bên ngoài đã không có bao nhiêu cảm giác.
Rót thuốc mới mua về cho bà cụ ra, Hạ Sơ còn thêm ít đường glu-cô cho bà. Đợi đến nhiệt độ của bà dần dần giảm, hai người bọn họ mới bắt đầu trở về. Đón mặt trời vừa ra đời.
Cả người mệt mỏi, Hạ Sơ nghĩ, Lương Mục Trạch nhất định mệt mỏi hơn.
Xe vào nội thành, dừng lại ở một đầu đường, Lương Mục Trạch xuống xe mua sữa đậu nành và trứng gà, "Ăn những thứ này, tôi sẽ đưa cô về bện viện."
Hạ Sơ ngồi trên xe nhận lấy bữa sáng, mỉm cười nói cám ơn.
Xe tiếp tục chạy về trước, Lương Mục Trạch nhìn phía trước chợt nói với Hạ Sơ: "Cám ơn cô."
Hạ Sơ biết anh chỉ cái gì, nuốt sữa đậu nành trong miệng xuống, "Không có gì, tôi vốn là bác sĩ, đây là việc tôi phải làm. Chỉ là, bà ấy nhất định phải ở nơi đó sao? Trạng thái sức khỏe của bà không phải rất tốt."
"Bà ấy không muốn rời đi, tôi cố gắng khuyên bà tới thành G, như vậy cũng dễ cho tôi chăm sóc, bà có thể là sợ phiền tôi, cho nên nói cái gì cũng không chịu rời đi, tôi không có cách nào, chỉ có thể mời người chăm sóc bà."
Anh đang nói đến cô gái nhỏ kia, nói như vậy, suy đoán của cô rất có thể chính xác trăm phần trăm. Cô biết chuyện này nhất định là sự đau đớn mà Lương Mục Trạch không muốn nghĩ đến, cho nên thức thời không nói.
"Từ thành G có xe bus đến huyện đó, về sau mỗi tháng tôi sẽ qua một chuyến, kiểm tra đơn giản cho bà cụ." Hạ Sơ nói lời thật lòng, bộ dạng cơ khổ không chỗ nương tựa của bà cụ, khiến cho cô rất khổ sở.
"Hạ Sơ, cám ơn cô." Khi nói câu này, Lương Mục Trạch nhìn chăm chú vào mắt của cô, ánh mắt nóng rực, là thực lòng cảm ơn.
Hạ Sơ bị anh nhìn chăm chú hơi đỏ mặt, cúi đầu cắn ống hút, nửa ngày mới tìm về thanh âm của mình, "Tôi chỉ muốn, tận một phần lực."
Hạ Sơ bị ánh mắt kia nhìn chăm chú đến tinh thần hoảng hốt, được đưa đến bệnh viện, sau khi thấy xe của anh rời đi, cô mới ý thức tới một vấn đề tương đối nghiêm trọng. Trang phục của cô, áo sơ mi thêm quần jean, một đôi giày sandal, chỉ có sau lưng đeo hòm thuốc mới hơi giống như bác sĩ, như vậy làm sao đi làm? Hạ Sơ cô thật là sắc nữ, người ta nhìn cô một cái đã không biết phương hướng, nếu như cười một tiếng với cô, chẳng phải là bán cô, cô còn giúp người ta kiếm tiền.
Hạ Sơ nhắm mắt đi vào bệnh viện, cúi đầu đi chậm theo chân tường, hi vọng không bị những người lãnh đạo thấy, cô cũng không muốn thực tập chưa kết thúc đã bị trả về nhà.
Vào lầu chính, Hạ Sơ chạy nước rút đến phòng làm việc, mặc áo choàng trắng, có thể che bao nhiêu thì che bấy nhiêu. Nhưng trên chân còn có một đôi giày sandal, cô tính len lén chạy tới phòng trực, tìm đôi giày ứng phó trước. Kết quả vừa ra khỏi cửa đã đụng vào bác sĩ Đinh.
Bác sĩ Đinh bị đụng kêu ui da, thấy rõ là Hạ Sơ rồi, lập tức cười híp mắt nói: "Hạ Sơ, sao vội vã vậy?"
Hạ Sơ hận không thể giấu hai chân ở phía sau, cứng rắn kéo ra một nụ cười nói: "Bác sĩ Đinh, ngài đã tới."
"Sao mắt thâm quầng nặng như vậy? Ngủ không được ngon giấc?"
"Ha ha, đúng vậy." Hạ Sơ tiếp tục cười theo.
"Vậy không hay, con gái muốn giữ vững làn da tốt thì giấc ngủ quan trọng nhất."
"Ừ, ngài nói đúng lắm, ."
Bác sĩ Đinh tận tình nói tiếp, Hạ Sơ đứng ở trong phòng làm việc nóng nảy lo lắng, sợ bị bà nhìn thấy đôi giày sandal màu hồng trên chân.
"Tiểu Hạ, cô vội vã đi vệ sinh sao?"
"À? Đúng, bác sĩ Đinh, tôi đau bụng, tôi đến nhà vệ sinh trước."
Nói xong, biến mất ở tại cửa ra vào như một làn khói. Trong hoảng hốt, cô hình như nghe một thanh âm quen thuộc nói: "Tiểu Hạ, phương hướng sai lầm rồi, phòng vệ sinh ở chỗ này. . . ."
Cô tràn đầy hi vọng, trong phòng trực sẽ có giày của bác sĩ nào, có thể cứu gấp. Nhưng, trừ dép không có gì khác.
Đang lúc cô vò đầu bứt tai không biết như thế nào cho phải, điện thoại trong túi vang lên, liếc mắt nhìn, số xa lạ, vốn định cúp, nhưng cô quỷ thần xui khiến liền nghe.
"Hạ Sơ."
Hạ Sơ kinh ngạc, "Lương Mục Trạch? Làm sao anh có số điện thoại của tôi?"
"Phòng làm việc của cô ở đâu? Tôi đem y phục đến cho cô."
Cái gì gọi là thanh âm từ trời, cái gì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cái gì gọi là có ơn sẽ báo, cái gì gọi là người tốt có kết tốt. Trong nháy mắt đó, Hạ Sơ thật cảm thấy mình tích đức, một bữa cơm, một bình trà, một bệnh nhân, giúp cho cô tích đức lớn rồi.
Lương Mục Trạch theo địa chỉ Hạ Sơ cho, trực tiếp đưa quần áo đến phòng trực. Hạ Sơ mở túi ra, nhìn thấy quân trang, còn có giầy, còn có tất chân.
Nhìn thấy tất chân, cô ngu. Anh giúp cô lấy y phục, đó chẳng phải là y phục của cô đều bị anh xem sạch? Áo lót quần lót? Cả người cô trong nháy mắt liền ngớ ngẩn, mặc dù cô nên nói cám ơn với anh, nhưng hiện tại cô chỉ có một câu muốn nói, báo ứng đến thật nhanh.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt không có một chút xíu không được tự nhiên của anh, cô còn có thể nói thế nào? Chẳng lẽ hỏi, anh thấy áo lót và quần lót của tôi rồi sao? Vậy càng lúng túng hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Người Hẹ: chỉ người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam từ thế kỷ thứ 4 (cuối đời Tây Tấn), thế kỷ thứ 9 (cuối đời Đường), thế kỷ thứ 13 (cuối đời Nam Tống), nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng tây,Giang Tây, Hồ Nam, Đài loan. . .