Mấy người ném Lương Mục Trạch lên xe, Đinh Mãn Nhất cũng chui vào theo, bộ dáng kia rất là hưng phấn, miệng cũng cười vểnh hết.
Lương Mục Trạch khinh thường liếc nhìn anh một cái, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, "Tại sao?"
"Anh em, cậu quá không cho chúng tôi mặt mũi, trực tiếp dẹp luôn hang ổ đại đội chúng tôi, nhưng xoay mặt lại bị đoàn xe tăng diệt, cậu nói cậu bị ai diệt không tốt, cố tình là xe tăng. . . . . ."
"Diễn tập đã qua nửa năm rồi, còn nhớ thương." Lương Mục Trạch cười lạnh.
"Cậu không nể mặt tôi!" Đinh Mãn Nhất cất cao giọng hô to.
"Không phải đã bị anh bắt sao, nể rồi đó chứ."
"Nể, nhưng chưa đủ."
"Tham lam."
"Cậu đừng quá đáng, hôm nay chờ cậu chính là trên bả vây có đính dây, dây còn thêm hai ngôi sao." Đinh Mãn Nhất đâm ngón tay vào hai gạch hai sao trên vai Lương Mục Trạch đặc biệt ghét bỏ nói: "Cậu là đạo hạnh gì?"
"Không có đạo hạnh gì, chỉ nhiều hơn anh một ngôi sao mà thôi."
"Ngươi! ! !"
Đinh Mãn Nhất là doanh trưởng đại đội đặc chủng quân khu N, biết Lương Mục Trạch nhiều năm, mặc dù bị phân ở khu khác nhau, nhưng lúc diễn tập cũng từng đánh nhau, cũng từng đỏ mắt, nhưng quân nhân chính là như vậy, không câu nệ tiểu tiết, không ghen tỵ mà chỉ bội phục, nhưng chỉ cần có cơ hội, vẫn sẽ có thù báo thù có oán báo oán.
Xe đến nơi, Lương Mục Trạch mới xuống xe, lại bị mấy người trước sau cùng nhấc lên. Lương Mục Trạch cau mày, thanh âm rất lạnh lẽo gầm nhẹ: "Buông tay."
"Anh em, chịu đựng đi, tôi cũng chỉ theo lệnh, nếu không tôi cũng không dễ chịu." Đinh Mãn Nhất cười một tiếng đặc biệt tà khí, vỗ vỗ bả vai Lương Mục Trạch, gật gật đầu nói: "Giữ gìn!" Tiếp đó vung tay lên, "Mang đi!"
Hạ Sơ vốn định ngồi xe theo Lương Mục Trạch, nhưng vị Trung tá tới đón cô ấy cũng không dễ nói chuyện, tới tới lui lui chỉ nói một câu, phu nhân bảo cô về nhà.
Hạ Sơ bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa đem Mễ Cốc trở về trước, tiếp theo ngoan ngoãn về nhà. Nhưng trong lòng cô lại nhớ Lương Mục Trạch, trái tim vướng mắc không bỏ xuống được. Có thể rõ ràng nắm giữ thời gian bọn họ trở về, vậy khẳng định rõ ràng hành động việc làm của cô và Lương Mục Trạch ở quân khu G trong thời gian qua. Nhưng ông vẫn không biến sắc, hôm nay cư nhiên phái chiến sĩ đại đội đặc chủng tới bắt, nếu như muốn tính một lượt thù mới hận cũ, vậy cũng thật khó mà nói sẽ ra sao! Lương Mục Trạch cũng nói rồi, về sau ai muốn lấy con gái của anh thì phải góp vào nửa cái mạng. Chẳng lẽ cha cô cũng nghĩ như vậy? Hạ Sơ vừa nghĩ vừa run run, lắc đầu tự lẩm bẩm, "Không được không được, anh còn có nhiệm vụ trong người, nhất định không xảy ra chuyện gì."
Chợt ý tưởng lóe lên, một ý tưởng nhô ra, "Nếu như Lương Mục Trạch thật sự xảy ra chuyện, có phải không cần làm nhiệm vụ không? Vậy thì hoàn toàn an toàn à? !"
"Không được không được!" sau đó Hạ Sơ liền hủy bỏ ý tưởng này. Nếu sự thật là như vậy, Lương Mục Trạch nhất định sẽ hận cô cả đời.
Xe dừng ở bên ngoài nhà Hạ Sơ, Lan Tử Ngọc nghe động tĩnh liền chạy ra, thấy Hạ Sơ đi vào, tức giận nói: "Bảo con trở lại với mẹ thì không chịu, lúc này lại chạy về nghỉ phép, có ý gì?"
"Nhớ mẹ chứ sao." Hạ Sơ cười nịnh hót. Đi theo Lan Tử Ngọc trở lại phòng khách, tùy tiện ném hành lý, liền lôi kéo bà hỏi: "Ba của con đâu?"
"Con muốn hỏi, Lương Mục Trạch thôi."
"Vậy ngài nói, lần này ba con có chính sách gì?"
"Không biết." Lan Tử Ngọc nhìn vào mắt Hạ Sơ nói: "Sao sưng to vậy? Khóc?"
"Không có" Hạ Sơ vội vàng lắc đầu, dùng mu bàn tay xoa xoa mắt, "Không có gì."
Lan Tử Ngọc than thở, quả thật là con gái lớn không dùng được. "Pha nước cho con rồi, đi tắm đi, dậy sớm như thế khẳng định mệt mỏi."
"Thật? Mẹ hiểu rõ con nhất, mẹ là người mẹ tốt nhất! !" Hạ Sơ ôm Lan Tử Ngọc, hôn một cái vào mặt cô, tiếp đó chạy như bay tới lầu hai, không kịp chờ đợi để gặp lại cái bồn tắm lớn của cô.
Nước âm ấm, nhỏ vài giọt tinh dầu, giải lao lại dưỡng sinh, khí nóng chưng khuôn mặt cô ửng hồng. Thật sự là quá thoải mái, khiến Hạ Sơ rên rỉ nghiêng tựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi.
Nước ấm lạnh đi, Hạ Sơ hắt hơi một cái từ trong nước bò ra ngoài. Không biết ngủ bao lâu, dù sao sự uể oải và mệt mỏi đã không còn nữa. Ra khỏi phòng tắm, một mùi thơm thức ăn xông thẳng vào mũi, Hạ Sơ ngửi mùi từ lầu hai đi xuống. Cảm giác này thật quá hạnh phúc, có thể tắm, còn không cần tự làm cơm, thức ăn vừa đủ sắc hương vị, vừa khỏe mạnh dưỡng sinh.
"Như thế nào? Có ngon hơn thành G hay không?"
Bụng Hạ Sơ đã sớm đói kêu vang, liều mạng gắp thức ăn, vùi đầu khổ ăn, nghe lời Lan Tử Ngọc, liền đồng ý gật đầu. "Trong ca khúc không phải đều hát, đứa bé không có mẹ là cọng cỏ."
"Vậy con ở thành N làm bảo bối, hay về thành G làm cọng cỏ?"
Hạ Sơ dừng lại, do dự nói: "Cỏ là một thứ tốt."
Hạ Sơ vùi đầu thật thấp, cố ý không nhìn tới sắc mặt của Lan Tử Ngọc, biết cô nhất định đang dùng ánh mắt như tia X quang quét xem cô, không dám ngẩng đầu, sợ thương vong thảm trọng.
"Ba con không trở lại ăn cơm trưa sao?"
"Ba con có bao giờ trở lại ăn cơm trưa?" Lan Tử Ngọc tức giận hỏi ngược lại.
Hạ Sơ im lặng, không dám nói nữa.
Lan Tử Ngọc nhìn bả vai gầy yếu của con gái, than thở. Lại gầy. Từ nhỏ ăn sung mặc sướng, dù thích ứng thế nào, cũng không thể thoải mái giống như ở nhà. Bà biết, Hạ Sơ không muốn trở về nhất định có một phần là vì Lương Mục Trạch. Có lần bà đã hỏi thăm Hạ tướng quân, hỏi ông làm sao điều động nhân sự quân khu, dĩ nhiên không có nói tên, nhưng vẫn bị Hạ tướng quân một "Hừ" trở lại.
"Mẹ, ngài chớ than thở nữa, con ăn ngon mặc đẹp, vô cùng khỏe, mỗi sáng sớm vận động 3000 Mile, khỏe mạnh!"
"Con bắt đầu chạy bộ lúc nào hả? Từ khi ra trường, chỉ hận không thể không cần đi đường, còn chạy bộ, lừa ai đó?"
Trong lòng Hạ Sơ lộp bộp, thiếu chút nói lỡ miệng. Chưa từng nói cho bà biết mình bị "Điều tạm", sợ bà phải bận lòng. Cũng may, mẹ đần đần dễ dàng lừa gạt.
Sau bữa cơm trưa, Hạ Sơ ngồi ở phòng khách xem ti vi, mắt thỉnh thoảng nghiêng nhìn đồng hồ, rồi nhìn ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ không. Không dám gọi điện thoại cho Lương Mục Trạch, sợ bị phát hiện lại thêm dầu vào lửa, vậy thì phiền toái hơn. Nhưng thời gian đã qua lâu thế rồi, rốt cuộc muốn gì cũng phải nói một tiếng chứ!
Hạ Sơ thật sự không ngồi yên, bấm số điện thoại gọi đến phòng làm việc của Hạ tướng quân, nghe điện thoại chính là nhân viên bảo vệ, nói Hạ tướng quân đang họp.
"A lô, vị trung tá buổi sáng đến đó đang ở đâu?"
"Không rõ ràng lắm."
Đang họp, nghĩa là không có thời gian để ý Lương Mục Trạch, nhưng anh cũng không gọi điện thoại trở về báo bình an, chẳng lẽ, bị nhốt? ? ? Nhốt không cho ăn cơm? Không cho uống nước? Tàn phá tinh thần thêm tàn phá thân thể? Vậy cũng quá độc ác. . . .
Hạ Sơ lại gọi đến điện thoại của thư ký Hạ tướng quân, kết quả không ai nghe. Càng ngày càng cảm thấy lo lắng, có dự cảm không tốt. Lương Mục Trạch nói, đại đội đã có tổ đột kích đợi lệnh, anh đưa cô về thành N xong phải lập tức trở lại, nhưng nếu như cứ bị giữ không thể quay về, thì có bị phê bình không? Có tiếp tục bị nhốt không cho cơm không cho nước không? Tàn phá tinh thần thêm tàn phá thân thể. . . .
"Đừng! ! !"
"Kêu cái gì?" Lan Tử Ngọc mới vừa ngủ trưa dậy, đi ra phòng ngủ liền nghe thấy một tiếng rống, "Khó nghe muốn chết."
Hạ Sơ nhìn thấy Lan Tử Ngọc, giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, ném gối ôm nhanh nhẹn nhảy dựng lên khỏi ghế salon nhào qua, "Mẹ, mẹ, mẹ gọi điện thoại cho cha đi, đã hơn nửa ngày, làm sao rồi? Lương Mục Trạch thật có việc, phai mau chóng trở về."
"Mẹ không gọi." Lan Tử Ngọc hí mí mắt, ngồi xếp bằng trên ghế salon.
"Mẹ, gọi một lần thôi, chỉ hỏi một chút, có được hay không? Hở? Có được hay không vậy? Mẹ ~~" Hạ Sơ làm nũng, chính mình cũng thấy ớn lạnh buồn nôn.
"Bao lớn còn làm nũng?" Nhưng không cưỡng được Hạ Sơ, chỉ có thể đầu hàng, "Tốt lắm tốt lắm, mẹ thử một lát."
"Mẹ, yêu mẹ chết mất."
"Bây giờ yêu mẹ, không gọi thì không yêu?"
Hạ Sơ gật đầu như bằm tỏi, luôn miệng nói: "Yêu yêu yêu, yêu mẹ nhất, thật thật."
Lan Tử Ngọc gọi điện thoại cho thư ký, ngừng thật lâu mới có người nghe, nhưng bên kia lại nói, Phó Tư Lệnh Hạ tạm thời có chuyện, đã lên máy bay đi công tác.
"Đi đâu?" Hạ Sơ đoạt lấy điện thoại, cũng không so đo hình tượng gì, vội vã hỏi.
"Đây là cơ mật quân sự."
"Vãy Lương Mục Trạch đâu?"
"Trung đội Lương nhận được nhiệm vụ, đã rời đi rồi."
Trong nháy mắt Hạ Sơ như bóng cao xu xì hơi, chân mềm nhũn ngồi liệt trên ghế salon, điện thoại thuận tay rơi xuống. Lan Tử Ngọc bị dọa sợ, vội vàng kéo cô. Sắc mặt của cô vàng vọt, ánh mắt không có tiêu cự. Lan Tử Ngọc vỗ mặt của cô, kêu nửa ngày mới có đáp lại.
"Mẹ, anh ấy đi thi hành nhiệm vụ, con nói anh ấy có việc mà mẹ không tin."
"Mẹ tin mẹ tin." Lan Tử Ngọc gật đầu mạnh, lo lắng hỏi: "Hạ Sơ, con rốt cuộc có chỗ nào không thoải mái vậy, đừng chịu đựng."
Hạ Sơ mờ mịt lắc đầu, lại gật đầu, rồi lại lắc đầu. "Con không sao. Nhưng trong lòng, trống trải."
"Có chuyện gì cứ nói với mẹ, ngàn vạn đừng tự chịu đựng, đứng lên, trên đất lạnh, Hạ Sơ." Lan Tử Ngọc kéo Hạ Sơ, giọng nói cũng nức nở.
"Con không sao, thật mà." Hạ Sơ vuốt ngực, chậm rãi nói: "Chỉ là chỗ này hơi đau. Mẹ, anh ấy rất nguy hiểm. . . ." Nói xong, ngẹo đầu nằm sấp vào lồng ngực Lan Tử Ngọc, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Anh nói, đi 12 mất 3, còn dư lại đều trọng thương, thậm chí có người không chịu được rời khỏi quân khu. Hy sinh thảm thiết đổi lấy nhiệm vụ hoàn thành, lại chỉ là sự bắt đầu của lần đánh ra này. Có ví dụ ở phía trước, Hạ Sơ làm sao không sợ?
Lan Tử Ngọc đau lòng vuốt tóc Hạ Sơ, bà biết làm người thân của quân nhân, là tâm tình như thế nào. Bọn họ gặp phải là súng thật đạn thật, lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm mất mạng, mà họ chỉ có thể ở phía sau nhớ thương, cầu nguyện, sợ có tin tức truyền đến, càng sợ không có tin tức, muốn biết tình huống gần đây, lại sợ sẽ là cục diện mình không muốn nhìn thấy nhất. Đó là một loại tâm trạng gần như lòng tuyệt vọng, trong lòng có một sợi dây cung bị kéo căng, thế giới của họ bồng bềnh, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Kêu dì pha ly nước mật ong cho Hạ Sơ uống xong, hy vọng có thể cho cô an thần.
"Mẹ biết con lo lắng, mẹ và con đi du lịch giải sầu có được hay không? Muốn đi chỗ nào? Con cũng chưa đi du lịch sau khi tốt nghiệp mà."
Hạ Sơ nằm ở trong ngực bà lắc đầu.
"Vậy. . . . Hay là đến thủ đô? Dì Mộc cứ nhắc đến con, nói muốn gặp con" nói đến chỗ này Lan Tử Ngọc liền có tinh thần, đặc biệt kiêu ngạo nói: "Cả nhà họ đặc biệt hài lòng về con, nói muốn gặp con, không được gặp mặt lại không thể gọi điện thoại cho con, sợ con có áp lực. Ai, Hạ Sơ của chúng ta trưởng thành, sắp lập gia đình rồi, gả cho người ta thì càng không thể về nhà." Nói xong, giọng nói lại thay đổi buồn bã không dứt.
"Vậy con không lấy chồng, người còn không nhất định có thể trở về đấy."
"Nói cái gì đó? Mau nhổ đi!"
"Phi phi phi, con giỡn thôi, thổ địa lão gia ngàn vạn đừng khiến nó mọc rể." Hạ Sơ không có tinh thần lẩm bẩm.
"Không đến thủ đô, vậy đi nước ngoài nhé?"
Hạ Sơ tiếp tục lắc đầu. "Con không sao, ngày mai sẽ tốt lắm, thật, Mễ Cốc cũng trở về rồi, đợi cô ấy rãnh rỗi sẽ đi đổ máu chữa thương với con."
"Nói càn, chữa thương cái gì." Lan Tử Ngọc giận cô.
"Ừ nói càn, các vị thần tiên đừng nghe, không nghe thấy." Hạ Sơ cảm thấy tâm trạng mình sắp hốt hoảng, cũng không biết đang nói cái gì.
Hạ Sơ ngày ngày đếm kim chỉ giờ sống qua ngày, thấy kim chỉ giờ đi một nấc, liền cảm thấy rất an ủi, dù sao một giờ này, không có nhận được bất cứ tin tức gì, không có tin tức, chính là tin tức tốt. Mỗi đêm trước lúc ngủ, đều học tập một bộ dạng của anh, nghĩ tới thời gian bọn họ ở chung, mặc dù tính toán ra, bọn họ không có nhiều thời gian ở chung, nhưng mà lúc ở cùng nhau lại bình thản mà vui vẻ, như con suối róc rách, chạy dài mà đẹp đẽ. Chỉ hy vọng, nước suối sẽ không bị cạn. . . . Nhất định sẽ không, phải tin tưởng lời của anh, anh từng nói sẽ trở về, nhất định sẽ! !
Ba ngày sau, Phó Tư Lệnh Hạ long đong mệt mỏi đi công tác về, nhiều ngày không gặp Hạ Sơ, mặc dù mệt mỏi, nhưng mà vẻ mặt lại hết sức vui vẻ.
"Cha, tắm rồi chuẩn bị ăn cơm, hôm nay xem con bộc lộ tài năng đãi cha."
"Được được, ăn món ăn con gái cha làm, tốt! Ha ha." Hạ tướng quân cười sảng lãng.
Hạ Sơ xào thịt, dĩ nhiên không thể so với mẹ, chỉ là tự nhận vẫn có được chút bản lĩnh Hạ tướng quân không nói chuyện nhiều, dĩa thịt xào cơ hồ rơi hết vào bụng của ông, tưởng thưởng tốt nhất cho Hạ Sơ.
"Hình như gầy?" Hạ tướng quân nhìn Hạ Sơ, cau mày nói.
"Không có, còn mập hơn!"
"Gầy hơn trước kia, tiểu tử thúi Lương Mục Trạch này, nói không giữ lời, không chăm sóc con gái của cha thật tốt. . . ."
"Khụ!" Lan Tử Ngọc vội vàng ho khan ra hiệu Hạ tướng quân, nhưng dây cung phản xạ của vị tướng quân này lại hơi dài.
"Xem gầy thành dạng gì rồi."
"Khụ khụ, khụ khụ! !"
"Sao em cứ đạp anh thế?" Hạ tướng quân trừng mắt, thanh âm không tốt nói với Lan Tử Ngọc.
Lan Tử Ngọc cau mày nhẹ nhàng lắc đầu với ông, lại nhìn Hạ Sơ.
"Con không sao." Hạ Sơ nở nụ cười yếu ớt, tiếp tục vùi đầu xúc cơm.
Hạ tướng quân rốt cuộc ý thức được cái gì, trong nháy mắt cũng nhớ ra chuyện gì. Vỗ ót một cái, đứng lên đi về phòng ngủ.