Một đêm này Hạ Sơ cơ hồ không thể ngủ. Mới vừa vào phòng trực chuẩn bị nghỉ ngơi, lại có bệnh nhân bị đưa vào, bệnh tim thật nghiêm trọng. Bệnh nhân bị đưa vào rồi, y tá trực tiếp cho gọi cô đi, lại giằng co gần 2 giờ. Lúc trở lại lần nữa, cả người cô đã mơ màng, mắt đau xót, nhưng đầu óc vẫn vận hành tốc độ cao không dừng lại được.
Trời đã sáng, Hạ Sơ nằm ở trên giường nhỏ trong phòng trực, nhắm mắt lại đếm cừu. Cả đêm qua, thần kinh cô hơi suy nhược rồi. Dựng lỗ tai lên nghe bên ngoài, có một chút động tĩnh, liền lập tức mở mắt.
Hạ Sơ là nghiên cứu sinh năm ba, sau khi học kỳ chấm dứt, trường học bắt đầu an bài thực tập, cô không chút do dự chọn bệnh viện quân đội phía nam này. Cô còn nhớ rõ, ngày an bài thực tập, chủ nhiệm khoa lắt léo hỏi cha cô muốn cô đến làm ở đâu, nếu như là thành N, thì cô muốn đến bệnh viện nào, khoa nào.
Nhưng cô không muốn ở lại trong phạm vi quản hạt của quân khu N.
Không sai, cô là con gái nhà quyền quý, ba cô Hạ Quang Viễn là Trung tướng, nhậm chức ở quân khu N. Từ nhỏ đến lớn, tiểu học, trung học, ngay cả đại học cũng học ở trường quân y thành N.
Lớn như vậy, nguyện vọng lớn nhất của cô đó là có thể đến một chỗ không có thế lực của ba, hưởng thụ cuộc sống tự do. Không phải do cô ở nhà rất uất ức, chỉ là cuộc sống ở hoàn cảnh như vậy, nhất là bên cạnh mỗi người đều biết cha mẹ mình, ngày lễ ngày tết tụ hội ăn cơm, không thể không bàn về học tập, cuộc sống, sở thích của con cái. Con cái ưu tú, trên mặt cha mẹ đều sáng rỡ. 20 năm qua, Hạ Sơ đều ở trong trạng thái tinh thần khẩn trương, chỉ sợ làm chưa đủ tốt, khiến cha mẹ mất mặt. Thật ra thì, cha mẹ cô chưa từng yêu cầu cô phải ưu tú cỡ nào, nhưng, cô cũng sĩ diện, sẽ cho mình áp lực, thân là con gái của một tướng quân, không thể bị người khác xem thường, tối thiểu không thể bị kéo quá xa.
Cô muốn rời đi chỗ đó, đến một hoàn cảnh hoàn toàn mới, không có ai biết cô, như vậy, cô có thể không cố kỵ gì mà hít thở, không cần lo lắng bởi vì làm chưa đủ tốt mà mất mặt, không cần để ý mỗi tiếng nói cử động của mình. Làm chuyện mình thích, vứt bỏ tất cả không thích.
Ngày nhận được thông báo thực tập, nhà cô liền lật trời, mẹ khóc lóc nỉ non, nói mình cô ở bên ngoài không thể được, chưa quen cuộc sống không ai có thể chăm sóc cô, ngã bệnh cũng không có ai biết, đến lúc đó muốn về cũng trễ.
Hạ Sơ thừa nhận, mẹ mình nói đều là sự thật. Rời đi thành N, tương đương với rời đi ổ phúc. Nghe mẹ khóc lóc kể lể, Hạ Sơ không nói gì, chỉ là rút ra từng tờ giấy, thỉnh thoảng cũng lau nước mắt.
Cô có thể lý giải mẹ không nỡ xa mình, lại không hiểu vì sao ba cũng phản đối như thế. Nhưng cô đã hạ quyết tâm, đã nắm thông báo thực tập của bệnh viện ở trong tay, nói gì cô cũng không thể buông tha.
Trong cuộc chiến của ba mẹ và con cái, cúi đầu trước vĩnh viễn là ba mẹ, bởi vì bọn họ yêu con của mình hơn.
Lúc Hạ Sơ kéo va li rời đi, Hạ Quang Viễn phái người đưa cô đến phi trường, ông nói, đây là lần cuối giúp đỡ cho cô, vé máy bay miễn phí, chuyện sau này đều phải xem chính cô, hơn nữa nghiêm lệnh không thể tuyên dương với bên ngoài bọn họ là cha con.
Khi nói lời này, Hạ Quang Viễn ngồi ở trong bóng ma thư phòng, thanh âm hơi phát run, nhưng giọng nói rất kiên định. Hạ Sơ đứng cúi đầu ở cách đó không xa. Trong lúc lơ đãng, nước mắt rơi vào trên tay, nóng bỏng.
Hạ Sơ nắm phần phúc lợi mà mẹ cô lặng lẽ cho cô trong tay, đi đến thành G - nơi vô cùng xa lạ với cô.
Lan Tử Ngọc mẹ của Hạ Sơ, là một người phụ nữ xem gia đình là trời, cả đời vây quanh chồng và con gái sống qua ngày, con gài muốn rời khỏi, bà cảm thấy như trời muốn sụp. Những ngày đó, gặp người đều nói khuê nữ muốn đi, gọi điện thoại thì luôn nói hai câu "Hạ Sơ muốn đi, không quan tâm hai lão già bọn tôi nữa."
Hạ Sơ ở một bên bất đắc dĩ xấu hổ, cô chỉ đi làm việc mà thôi, sao lại không cần bọn họ?
Dì Mộc là bạn lâu năm của mẹ cô, hôm nay ở Bắc Kinh, nghe nói Hạ Sơ muốn đến thành G, rất là kích động, nói con trai mình làm lính ở thành G, lúc ấy cũng nói dù ra sao cũng muốn đi, thế nào cũng không ngăn được, tình trạng rất giống Hạ Sơ hôm nay. Bọn họ ở thủ đô, rất bảo vệ con cái, sợ con trai mình chịu uất ức ở phương nam, nên đã mua cho một căn hộ hai phòng. Dì Mộc nói con trai bà hàng năm đều ở trong trại lính, căn nhà kia quanh năm suốt tháng cũng không ở được mấy ngày, vốn trống không, nên cho Hạ Sơ ở.
Khi Lan Tử Ngọc len lén đưa cái chìa khóa cho Hạ Sơ, Hạ Sơ thật đúng là rất cao hứng trong lòng. Chính cô cũng thừa nhận, những tật xấu đã quen sống an nhàn sung sướng chỉ chốc lát không đổi được, qua đó chịu khổ khẳng định là không thích ứng. Nếu như có thể có chút phúc lợi ngoài định mức, đương nhiên không cự tuyệt.
Hạ Sơ báo tên chung cư cho tài xế taxi, tài xế nghiêng đầu nhìn cô từ trên xuống dưới, dùng tiếng phổ thông ngọng nghịu, giọng điệu là lạ nói: "Cô gái nhỏ, thăm người thân?"
"Không phải."
"Tìm bạn?"
"Không phải."
"À" tài xế thông qua kính sau quan sát cô, Hạ Sơ hơi nóng nảy, chỗ này lưu hành chuyên mục truy vấn ngọn nguồn sao?
Đến chỗ xuống xe, cô mới hiểu được ánh mắt, làn điệu "đó" của tài xế. Chung cư này không thể chỉ dựa vào hào hoa để hình dung, cô cảm thấy đây chính là chỗ một mét vuông một chiếc xe trong truyền thuyết.
"Sa đọa." Hạ Sơ khẽ cắn răng đi vào chung cư, nhưng, cô thích. Rống rống! ! !
Xuống ca đêm, ở dưới ánh mặt trời sắc bén, Hạ Sơ mang đầu óc choáng váng về nhà, trên đường thuận tiện mua trái dưa hấu, ôm vào trong ngực đi vào chung cư, đây là lần đầu tiên nàng đến chung cư này.
Hộ gia đình ra vào chung cư đều có xe nổi tiếng mở đường, không phải xe nổi tiếng tối thiểu cũng là xe bốn bánh. Cô không có xe nổi tiếng, cũng không có xe bốn bánh, chỉ có hai cái chân. Lần đầu tiên đi vào, bị bảo vệ lôi kéo đề ra nghi vấn nửa ngày, cuối cùng, tìm tổng đài rồi còn gọi điện thoại cho nghiệp chủ, cô mới có thể được vào. Sau khi cô bắt đầu đến bệnh viện thực tập, mỗi ngày mặc quân trang đi tới đi lui, trở thành phong cảnh nổi bật nhất chung cư, còn phong cách hơn nhiều chiếc xe đắt tiền.
Hạ Sơ nuôi một con mèo tai cụp Scotland[1], vừa vặn trong chung cư có trung tâm gửi nuôi vật cưng, đặc biệt giúp đỡ cho những chủ nhà không có thời gian chăm sóc vật cưng. Hạ Sơ vốn đang lo lắng nuôi mèo không có thời gian chăm sóc, phát hiện nơi này rồi, cô không chút do dự lĩnh một con mèo nhỏ về. Hạ Sơ đặt tên cho mèo là Nhị Miêu.
Hạ Sơ quẹo ngoặt, đón Nhị Miêu về nhà, tên tiểu tử kia thấy Hạ Sơ, nằm ở cạnh chân cô cọ cọ, tiếng kêu của Nhị Miêu rất ấm áp êm tai. Nó vẫn còn rất nhỏ, vừa sinh ra hơn một tháng, thân thể nho nhỏ mập mạp, bước đi thường lắc lắc mông, đỉnh đầu và bốn móng vuốt nhỏ là màu vàng nhạt, những địa phương khác, thì trắng như tuyết.
"Nhị Miêu, nhớ chị không?"
"Meo meo."
Nhị Miêu cọ lòng bàn tay Hạ Sơ, Hạ Sơ điểm cái mũi nhỏ của nó một cái, đặt nó ở trên quả dưa hấu ôm về nhà. Nhị Miêu nằm trên quả dưa hấu uy phong cực kỳ, giống như thuyền trưởng, đón gió mà đứng.
Về đến nhà, Hạ Sơ mệt đến hộc máu, đút thức ăn mèo cho Nhị Miêu, chưa tắm đã ngã mình xuống giường gặp Chu Công.
Tính tình Hạ Sơ khá lười biếng, nhưng cũng thích trong nhà sạch sẽ, đồ vật xếp đặt có trật tự. Nhà trọ này, trước khi cô vào ở, đều ở trong trạng thái trống rỗng, vì chủ nhà ít khi trở về. Nhưng, vẫn có người quét dọn đến quét dọn mỗi tuần, bảo đảm nhà không nhiễm một hạt bụi, bảo đảm chủ nhà có thể trở lại nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Có người quét dọn theo giờ, khiến cô tiết kiệm rất nhiều phiền toái. Làm ra tiền là vì hưởng thụ cuộc sống tốt hơn, cô nuôi mấy chậu cây trên ban công ở phòng khách, đặt cái ghế nằm ở bên cạnh, đặt một chuỗi chuông gió ở cửa ra ban công. Lúc mới tới thành G vẫn còn là mùa xuân, cô thường ngồi ở trên ghế hưởng gió đêm ngửi mùi hoa, nghe tiếng vang thanh thanh thúy thúy, nhìn ngọn đèn dầu lấm tấm, uống trà Minh Tiền Long Tĩnh. Cuộc sống thật rất dễ chịu.
Biết được một mình cô tới thành G, chị họ trà trộn ở thủ đô nhiều năm của cô sợ cô ở ngoài một mình chịu uất ức, sai người đưa rất nhiều đồ cho cô, tỷ như tấm thảm lông dê màu trắng, tỷ như một bộ dụng cụ trà, tỷ như bộ ga gối xa hoa trên giường cô.
Cô đổi rèm cửa sổ ở phòng khách và trong phòng thành các màu tím, tím nhạt, tím hồng, trang trí "căn nhà" này vô cùng ấm áp, tinh xảo.
Hạ Sơ thích cuộc sống có quy luật, tỷ như một ngày ba bữa, nhưng cô lại không quá quy luật, tỷ như thức đêm. Có lúc người thật rất mâu thuẫn, Hạ Sơ chính là một thể kết hợp hoàn toàn mâu thuẫn. Mễ Cốc - bạn tốt của cô đã từng nói, nếu như dùng một từ để hình dung Hạ Sơ, đó chính là tinh phân, tinh thần bị phân liệt.
Ngủ thẳng đến 2 giờ chiều, Hạ Sơ từ trên giường bò dậy, vuốt mắt đến phòng bếp, cô vẫn còn rất mơ hồ, thuần thục cắt dưa hấu ra, cắt vỏ, chia làm những phần tam giác nhỏ bỏ vào dĩa, bọc tấm ni lon lên, bỏ vào tủ lạnh.
Tiếp, chui vào phòng tắm của phòng ngủ chính, nhảy vào bồn tắm lớn, sung sướng tắm tinh dầu.
Dù sao cô ở nhờ nhà người khác, chủ khách khác biệt, mới vừa chuyển vào, cô rất tự giác ở phòng khách. Một lần tình cờ phát hiện bồn tắm lớn trong phòng tắm của phòng ngủ chính, nó thật sự rất có lực hút với cô, cô không nhịn được hấp dẫn nhảy vào bồn tắm lớn, từ đó "Vạn kiếp bất phục". Dù sao phòng này cũng không có ai ở, trước khi chủ nhân trở lại cô trưng dụng không có trả tiền cũng không có gì không ổn, nhàn rỗi cũng lãng phí. Có người đã nói, lãng phí là đáng xấu hổ nhất. Cô luôn luôn báo với mình, không thể làm loại người đó.
Tắm gần một tiếng, lau khô tóc, lấy ra dưa hấu đã lạnh một tiếng, dưỡng khí còn chưa có mất, ăn thích nhất. Thuận tiện lại mở lò ra, hâm lại bát cháo bí đỏ.
Hạ Sơ chưa bao giờ làm mình chịu uất ức, cô không mấy biết làm cơm, nhưng vẫn biết làm ít món đơn giản, có thời gian cô sẽ đổi lại biện pháp cho bụng của mình ăn no. Không để cho dạ dày mình chịu uất ức, đó là nguyên tắc cơ bản nhất của một bác sĩ.