Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 123




Kết quả sáng ngày hôm sau Úc Dạ Bạc vẫn dậy muộn, cũng không phải bởi chuyện ngày hôm qua, mà là vì cơn ác mộng tra tấn hai đêm khiến cậu mất ngủ, bây giờ yên tâm chợp mắt nên ngủ một mạch đến 1 giờ chiều.

Đúng lúc thời gian làm lạnh của Tần Hoài Chu đến nên anh phải về điện thoại, không thể kịp thời đánh thức Úc Dạ Bạc. Tóm lại đợi đến khi cậu vội vàng thu dọn đồ đạc chạy đến sân bay thì không có gì bất ngờ… máy bay cất cánh rời đi rồi.

Phải chờ mấy chục phút nữa mới đến chuyến bay tiếp theo.

Cũng may Trác Lê đã tới, cậu nhóc gửi tin nhắn: “Anh Úc, anh Úc, em đang ở cổng công viên giải trí Hoan Nhạc nè, cái công viên giải trí đúng là lử chỗ xa thật, em đi suốt hai tiếng đồng hồ mới đến nơi.”

Cậu nhóc nhắn xong gửi qua một tấm ảnh.

Một chiếc cổng đầy màu sắc được làm theo kiểu lâu đài châu Âu, các bức tường xung quanh được phủ đầy bởi những bức tranh hoạt hình nhiều màu sắc, bốn chữ “Công viên Hoan Nhạc” vắt ngang qua chiếc đèn led khổng lồ hình cầu vồng.

“Anh Úc, em đã tìm hiểu qua địa hình, hàng rào phía sau không cao, có thể trèo vào, bây giờ em đi vào luôn được không?”

“Em đi đi, nhớ cẩn thận một chút.”

Địa điểm chính xác của nhiệm vụ là ngôi nhà ma ám, vào công viên giải trí để quan sát xung quanh trước chắc là không có việc gì.

“Được. Anh Úc, anh đã xuống máy bay chưa?”

Mặt Úc Dạ Bạc không đổi sắc: “Còn chưa lên máy bay.”

“Gì chứ…” Trác Lê lập tức nhẩm tính thời gian, bây giờ là 2 giờ chiều, đợi đến khi Úc Dạ Bạc lên máy bay đến thành phố K cũng ít nhất là 5 giờ, nếu đến công viên cũng mất khoảng hơn một tiếng, cậu nhóc bắt đầu run rẩy: “Anh tới kịp không?”

“Không kịp.”

“À…” Chẳng hiểu sao Trác Lê lại nghe thành “Kịp”, cậu nhóc biết anh Úc là người luôn giữ lời, thiên hạ vô địch, nếu như anh ấy đã nói chắc chắn… Khoan đã, “Không kịp?!”

“Ừ.” Úc Dạ Bạc cũng không ngờ lại thế này, cậu ngồi trong phòng chờ sân bay uống trà sữa Tần Hoài Chu đưa tới bên miệng, thở dài đáp: “Khi nào em vào công viên thì mở livestream lên cho anh nhìn.”

Tiện thể tìm manh mối cùng.

Nhưng cũng chỉ có đến vậy.

Trác Lê trèo vào công viên giải trí, mở điện thoại livestream cho Úc Dạ Bạc.

Giống như cổng ngoài của công viên giải trí, mấy cơ sở vật chất bên trong như tàu lượn siêu tốc, đu quay, cầu nhảy, tàu cướp biển… đều không có gì khác thường.

Úc Dạ Bạc vừa nhìn vừa lấy máy tính bảng ra vừa mở tư liệu Đặng Tường gửi cho mình.

Không thể không nói, Tần Hoài Chu chó thì chó thật nhưng năng lực làm việc vẫn rất tốt. Mặc dù hôm qua giao lưu trao đổi tình cảm với Úc Dạ Bạc nhưng nhiệm vụ mà bạn trai giao đều hoàn thành đầy đủ, không chỉ lấy được tư liệu từ chỗ Đặng Tường mà còn dùng kỹ năng chạm vào để đọc cho cậu nghe.

“Ngày 26 tháng 4 năm 2021, tức là ba ngày trước, một tai nạn đã xảy ra trong công viên khiến một cô gái 15 tuổi sợ đến độ chết trong rạp chiếu phim 4D của công viên giải trí.”

Ngón tay Úc Dạ Bạc dừng lại một chút: “Chiếu phim ma à?”

Công viên giải trí này cũng mạnh bạo gớm nhỉ?

“Không, chỉ là tương tác bình thường thôi, dùng gậy laser chém quái vật trong màn hình.”

Cái gọi là quái vật kia cũng chỉ là các loại côn trùng động vật và người máy cỡ lớn, ngay cả trẻ con cũng không sợ chứ nói gì người lớn 15, 16 tuổi.

Sao có thể bị dọa đến chết?

Tất nhiên có những người cực kỳ nhát gan từ bé, sau khi chịu cơn kích thích vì sợ thì tim không chịu nổi dẫn đến tử vong.

Bị dọa chết và nỗi sợ thình lình xuất hiện… Chẳng lẽ bản thân bởi vì bị dọa chết nên cũng muốn dọa người khác chết theo?

Vụ việc được cơ quan chức năng xác định là tử vong do tai nạn, nhưng ngay cả khi có là tai nạn ngoài ý muốn thì công viên giải trí vẫn phải chịu trách nhiệm về việc này, do đó cấp trên yêu cầu đóng cửa chỉnh đốn.

Nếu đã được cho là sự kiện tử vong ngoài ý muốn thì cho dù là thông tin chính thức hay trên mạng đều không có nhiều. Trong số tài liệu Đặng Tường lấy được có một bản báo cáo tử vong, có thể xác minh cô gái kia thật sự bị hù chết.

Khi con người chịu kích thích mạnh, các dây thần kinh giao cảm trong cơ thể sẽ sinh ra phản ứng căng thẳng khiến cơ thể giải phóng một lượng lớn hormone, những hormone này có thể làm nhịp tim tăng đột ngột, máu lưu thông máu nhanh và kèm theo một vài triệu chứng khác.

Cuối cùng gây rối loạn nhịp tim, tăng huyết áp, đau tim,… trường hợp nghiêm trọng có thể làm rách thành mạch tim dẫn đến tử vong.

Nhưng nếu nỗi sợ đằng sau ngôi nhà ma ám thực sự có liên quan tới oán niệm của cô gái, vậy có lẽ cái chết của cô ấy còn có uẩn tình khác.

Úc Dạ Bạc thông qua điện thoại của Trác Lê quan sát cảnh tượng bên trong công viên, cũng không có phát hiện gì đặc biệt, vì thế cậu bảo Trác Lê đi tìm rạp chiếu phim tương tác.

Nhìn từ bản đồ thì rạp chiếu phim này ở sâu bên trong công viên giải trí, Trác Lê lo bị nhân viên công tác bắt được nên dọc đường đi luôn cố gắng trốn tránh ẩn núp vô cùng cẩn thận.

Công viên giải trí rất rộng, Trác Lê vất vả lắm mới tìm được rạp chiếu phim kia. Giống như phong cách trang trí tổng thể của công viên, bề ngoài hoa hòe hoa sói, trên tường dán đầy các loại nhân vật hoạt hình.

Trác Lê nhìn xung quanh không có bóng người, chuẩn bị lén lút đi vào bên trong tìm hiểu một chút.

Bỗng điện thoại vang lên giọng nói ngăn cản của Úc Dạ Bạc: “Đừng vào! Lùi về phía sau!”

“Hả?”

Không phải vừa nãy Úc Dạ Bạc bảo cậu nhóc tới nơi này tìm hiểu tình huống sao?

Mặc dù Trác Lê cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe lời, đặc biệt là lời của Úc Dạ Bạc. Trác Lê lập tức rút cái chân đã thò vào ra, từng bước lùi về sau. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên dòng chữ trước cửa, cậu nhóc lập tức bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Rõ ràng lúc nãy còn viết năm chữ “Rạp chiếu phim tương tác” mà bây giờ đã biến thành “Ngôi nhà ma ám rùng rợn”!

Trác Lê không dám nghĩ nhiều lập tức co giò bỏ chạy, chỉ sợ có thứ gì đáng sợ ở bên trong kéo mình vào. Cậu nhóc ra xa tòa nhà khoảng chừng trăm mét mới dám dừng lại nghỉ.

Trác Lê thở hồng hộc hỏi: “Anh Úc, sao anh phát hiện ra hay vậy?”

Cũng may có cậu lên tiếng nhắc nhở.

Mặt Úc Dạ Bạc không đổi sắc trả lời: “Lúc nãy khi điện thoại em quay xuống đã quay trúng cửa kính phía trước, bên trong có đôi chân đi giày đỏ lướt qua, em không nhìn thấy à?”

“Cái đệt!” Sắc mặt Trác Lê thoáng cái đã thay đổi, cậu nhóc vội vàng quay đầu nhìn chung quanh, sợ đôi chân kia sẽ chạy ra ngoài, nhịn không được rùng mình một cái.

Úc Dạ Bạc thấy Trác Lê phản ứng lớn như vậy nên hơi nghi hoặc hỏi: “Làm nhiệm vụ lâu thế rồi mà em vẫn còn sợ hả?”

“…” Trác Lê thầm nghĩ: Không phải, là ai cũng thấy sợ đó anh! Không sợ mới là bất bình thường!

…Rạp chiếu phim mới có người chết đã biến thành nhà ma.

Có vẻ như chuyện này có liên quan tới cái chết của cô gái non.

Tần Hoài Chu hỏi: “Cần bảo Đặng Tường điều tra nữa không?”

“Không cần.” Úc Dạ Bạc đoán có lẽ chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, nếu không cảnh sát đã sớm điều tra ra.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng nữ quỷ kia chỉ là chết không cam lòng, muốn kéo người khác chết theo mình.

Sau khi Úc Dạ Bạc ngủ quên, máy bay thế mà còn bị trễ giờ, lúc 6 giờ tối cậu vẫn còn ở trên máy bay.



Trác Lê lệ tuôn ào ào: “Trời muốn diệt em!”

Tuy rằng cậu nhóc cực kỳ không tình nguyện, song vẫn không thể không bước vào nhà ma trước mặt. Lần này ngoại trừ cậu nhóc còn có bốn người làm nhiệm vụ, hai nam hai nữ. Nhìn dáng vẻ run như cầy sấy của cả đám thì hình như cũng không phải cao thủ gì.

“Tôi là Triệu Thụy Quân, đây là nhiệm vụ thứ hai.”

“Lữ Tuấn, cũng là lần thứ hai.”

“Trương Bích Lan, lần thứ ba.”

“Trùng hợp ghê, tôi tên là Từ Manh, cũng là lần thứ hai.”

Trác Lê: “…”

Ấy thế mà cậu nhóc lại là người có kinh nghiệm phong phú nhất trong nhiệm vụ lần này.

Sau khi năm người giới thiệu bản thân thì cả đám chuẩn bị đi vào nhà ma.

Tại sao lại nói là chuẩn bị? Bởi vì không ai trong số họ dám đi vào đầu tiên.

Mặc dù trước mắt chỉ có tấm biển “Ngôi nhà ma ám rùng rợn” đột nhiên xuất hiện bên ngoài thì bề ngoài của nó không khác rạp chiếu phim ban đầu là bao. Tuy nhiên chỉ riêng bóng tối đen ngòm trước ô cửa kính cũng đủ khiến người ta không yên lòng.

“Mọi người cẩn thận một chút, lúc nãy tôi đứng chỗ này nhìn thấy đôi chân người đi giày đỏ…”

Trác Lê vừa nhớ đến lời Úc Dạ Bạc nói đã thấy sợ, nhưng thời gian làm nhiệm vụ sắp đến, cậu nhóc không còn cách nào, chỉ đành kiên trì đẩy cửa đi vào bên trong.

Ngoài dự đoán của mọi người, tuy rằng bên trong không có đèn và ánh sáng hơi mờ một chút thì thoạt nhìn cũng khá bình thường. Chỉ có điều mấy tấm áp phích hoạt hình dán trên vách tường lại toát ra cỗ cảm giác âm trầm không nói nên lời. Rõ ràng tất cả đều là động vật nhỏ đáng yêu và nhân vật hoạt hình, song những cặp mắt đen xì kia đều lạnh như băng, im lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Mọi người có thấy nơi này lạnh không…” Từ Manh rùng mình một cái, rụt người về phía sau.

Cô không nói đến thì không sao, vừa nói ra thì Trác Lê cũng cảm thấy nơi này âm u lạnh cả sống lưng thật.

Đối diện cửa có một lối đi, bình thường là chỗ để tiến vào phòng chiếu, nhưng bây giờ cạnh nó lại có một tấm bảng màu đen, bên trên dùng phấn đỏ viết.

“Đây chính là quy tắc trò chơi mà nhiệm vụ nói phải tuân thủ sao?” Triệu Thụy Quân đứng trước bảng đen đọc chữ.

“Quy tắc của mê cung nhà ma:

Thứ nhất, mê cung chỉ có hai đầu, một đầu xuất phát và một đầu kết thúc.

Thứ hai, phải về đích trước lúc 19 giờ.”

Đọc đến điều cuối, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Trác Lê nhìn điện thoại, góc trên bên trái xuất hiện bốn chữ “Không có dịch vụ”, cậu nhóc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cho dù bây giờ Úc Dạ Bạc có chạy đến cũng không liên lạc được.

Chỉ có một giờ! Không ai dám lộn xộn, lần này Lữ Tuấn đi tuốt đằng trước đến chỗ một cánh cửa, trong cửa là một đường hầm thẳng tắp.

Nhìn lên trên, vách tường vôi màu xám trắng hướng thẳng lên trời không nhìn thấy đỉnh, bên trong tối om, nếu đi tiếp thì đường hầm này chỉ đủ để hai người nghiêng người đi qua, mang đến cho người ta cảm giác bức bách kinh khủng.

Hai em gái đi ở giữa, Trác Lê và Lữ Tuấn theo sau.

Năm người đều hồi hộp đến không dám nói chuyện, Từ Manh đi trước còn không ngừng ngoái đầu nhìn đằng sau, như sợ sẽ có thứ gì xuất hiện.

Bọn họ nơm nớp lo đi về phía trước, không ngờ mới bình yên đi được trăm mét thì hai phút sau, trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một ngã rẽ.

Hai đường hầm trông giống hệt nhau.

Triệu Thụy Quân đi trước hỏi: “Phải làm sao bây giờ, chúng ta nên đi bên nào?”

“Có một mẹo nhỏ khi đi mê cung, đó là chỉ cần đi sát một bên vách tường là ra ngoài được.”

Đây là biện pháp ngu ngốc mà lúc trước Úc Dạ Bạc đã dạy Trác Lê, nếu như sợ lạc đường thì dùng cách này, nhưng bây giờ thời gian bị hạn chế, cách ngu ngốc kia quá tốn thời gian.

Nhắc tới Úc Dạ Bạc, trong lòng Trác Lê lại buồn bực. Nếu như anh Úc ở đây thì nhất định sẽ tìm được con đường chính xác nhỉ?

Trương Bích Lan nêu ý kiến: “Vậy không bằng chúng ta đi bên trái coi sao?”

Chỉ đứng nhìn thôi thì hai cùng đường này cũng không thể nở hoa được, cho nên chỉ có thể thử.

“Được.”

Nhưng năm người vừa đi vào đường hầm bên trái được mấy chục mét bỗng nghe thấy bên trong có tiếng bước chân vang lên.

“Cộp, cộp, …”

Trác Lê cảm thấy không đúng lập tức xoay người: “Không ổn!”

Năm người đồng loạt lui về phía sau, bọn họ vừa mới ra khỏi con đường thì một bàn tay đẫm máu đã nắm bộp một cái lấy mép tường. Sau đó một cái đầu tái nhợt thò ra, trên khuôn mặt nó không có mắt, chỉ có một cái miệng lớn màu đen.

Con mẹ nó cảnh này giống hệt phim “Sơn Thôn Lão Thi”!

“A a a a a!!”

Hai cô gái Từ Manh và Trương Bích Lan còn chưa kêu thì Lữ Tuấn đã gào mồm liên tục lui về phía sau, tiếp đó hắn xoay người cắm đầu cắm cổ chạy vào đường hầm tối đen đằng sau, kết quả mới chạy được hai bước đã hét ầm lên chạy về.

“Phía sau cũng có quỷ!”

Hắn vừa dứt lời, Trác Lê bỗng nhìn thấy đôi chân mà Úc Dạ Bạc từng nói qua xuất hiện. Đó là một đôi chân tái nhợt, từ mắt cá chân trở lên trụi lủi, đi một đôi giày cao gót màu đỏ, máu chảy lênh láng dưới sàn!

“A a a a a!!”

Bốn người còn lại sợ hãi, vội vàng chạy vọt vào đường hầm bên phải, vắt chân lên cổ chạy như bay hơn trăm mét, không ngờ lại đến một ngã rẽ.

Đáng mừng là hai con quỷ phía sau không đuổi theo nữa.

Tuy nhiên chuyện vừa rồi khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, mặt mũi cả đám bơ phờ ngồi bệt xuống đất thở dốc.

Từ Manh khóc nức nở: “Bảo sao tên nó lại là mê cung nhà ma, hóa ra bên trong đường hầm có quỷ. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Lúc này lựa chọn đi vào đường hầm nào đã trở thành vấn đề then chốt.

Bên trái hay bên phải?

“Con đường chết vừa rồi ở bên trái. Không lẽ lần này cũng là bên trái?”

Theo lý thuyết mà nói thì chắc hẳn sẽ không để hai con đường chết ở cùng một bên.

Nhưng đó chỉ là dựa trên lý thuyết, đâu ai biết được thật giả?

“Chỉ đành đi thử một chút, nếu thấy tình huống không ổn thì chạy về.” Trương Bích Lan cũng nói vậy.



Vì thế bọn họ lại đi vào đường hầm bên trái, lần này Trác Lê đi đằng trước. Cậu nhóc đi rất cẩn thận, mắt thấy sắp đến ngã rẽ tiếp theo thì Trương Bích Lan phía sau bỗng kêu một tiếng.

“Làm sao vậy?” Trác Lê vội vàng quay đầu hỏi.

Trương Bích Lan rụt cổ lắc đầu: “Không có gì đâu, chắc là do tôi nghe nhầm, tưởng rằng có thêm tiếng bước chân.”

Trương Bích Lan nghe nhầm? Thực sự chỉ là nghe nhầm thôi sao? Trác Lê hồ nghi quay đầu thêm lần nữa, đột nhiên phát hiện đôi chân đi giày cao gót màu đỏ vừa gặp đang đứng cách đó không xa.

“Chạy mau!!” Trác Lê không kịp nghĩ nhiều đã hô chạy.

Mấy người hoảng hốt lao nhanh ra ngoài, vội vàng chạy về phía đường hầm bên phải, nhưng không ngờ Lữ Tuấn vừa chạy vào phía trước đã bị một bàn tay trắng bệch bóp cổ kéo lên trên.

“A a a a a!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Lữ Tuấn vọng xuống từ trên trần nhà, một giây sau máu tươi chảy ào ào xuống dưới.

Trác Lê chạy ở phía cuối vốn định chạy về đường cũ, nào ngờ vừa mới quay đầu đã thấy đôi giày cao gót màu đỏ kia, cậu nhóc sợ tới mức mất hồn mất vía: “Đừng quay về! Đừng quay về!! Chạy mau!!”

Nhưng ba người đứng ở phía trước đã bị dọa cho sững người, không nghe thấy lời cậu nhóc nói. Cả đám đẩy Trác Lê ra chạy về phía sau, lúc này cũng không ai thèm để ý đến ai, Trác Lê giậm chân xông về phía trước, chạy thục mạng đến ngã ba tiếp theo.

Cậu nhóc thành công chạy ra ngoài, tuy nhiên trước mắt lại là hai đường hầm giống nhau như đúc!

“Đệt!” Trác Lê trợn tròn mắt, nhịn không được mắng một câu thô tục. Sao kêu chỉ có một bên có quỷ mà giờ lại biến thành hai bên đều có? Con mẹ nó tính chơi kiểu gì?

Hơn nữa bây giờ cậu nhóc chỉ có một mình.

Điều đáng sợ nhất trong phim kinh dị là đi một mình, huống chi còn trong hoàn cảnh quái dị như thế? Ngã rẽ yên tĩnh, Trác Lê chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, cậu nhóc khẩn trương đến toát cả mồ hôi lạnh.

Nên làm gì bây giờ? Cậu nhóc nên làm gì bây giờ đây?

Vừa rồi còn có Lữ Tuấn hấp dẫn lực chú ý của con quỷ nên cậu nhóc mới chạy thoát được, tiếp theo nên làm thế nào đây?

Thẻ đạo cụ cơ sở của Trác Lê đã dùng hết trong mấy nhiệm vụ trước, nếu lần tới còn gặp quỷ trong đường hầm thì cậu nhóc chết là cái chắc.

Không thì thử vận may chọn một bên như ban nãy? Nhưng nếu hai bên vẫn có ma thì phải làm sao?

Trác Lê đã không còn giữ nổi bình tĩnh, trong đầu toàn là hình ảnh kinh khủng vừa rồi. Lúc này cậu nhóc lại nghe được tiếng bước chân, Trác Lê sợ tới mức run lẩy bẩy.

Cũng không biết nó truyền đến từ chỗ nào mà tiếng chân rất nhỏ, nhưng chờ đến khi cậu nhóc ngẩng đầu thì bỗng thấy đôi chân đi giày cao gót màu đỏ đứng ở phía cửa đường hầm bên phải!!

Chạy! Trác Lê đã hoảng loạn mất hết khả năng tư duy, lập tức chạy về phía đường hầm bên trái. Nhưng khi cậu nhóc vừa đến ngã rẽ thì bên trong lại vang lên tiếng nghiến răng ken két.

Trác Lê cầm đèn pin rọi vào trong, thấy một người toàn thân đầy lông lá, giống như con chó bò ra rồi dừng trước cửa hầm, nó há chiếc miệng đầy răng nanh sắc nhọn, hai mắt đỏ au nhìn cậu nhóc chằm chằm.

Cái đệt!

Xong rồi——

Sắc mặt Trác Lê trắng bệch, cậu nhóc vội vàng lui về phía sau, tiếp đó lại nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót màu đỏ.

Con mẹ nó bên nào cũng có quỷ! Căn bản là không có cách nào giải quyết được! Phải làm sao để đi ra ngoài hả!

Cậu nhóc không phải Úc Dạ Bạc, không có chuyên gia đấm quỷ như Tần Hoài Chu, gặp quỷ cũng chỉ biết co chân bỏ chạy. Vốn dĩ người làm nhiệm vụ bình thường không thể tạo thành thương tổn đối với quỷ quái, đừng nói là thương tổn, ngay cả tỷ lệ chạy trốn cũng cực thấp.

Điều may mắn duy nhất là hai con quỷ kia chỉ đứng ở trước cửa hầm, dường như chúng không có cách nào để đuổi theo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trác Lê lại dừng bước không đi, cũng không biết đám người Triệu Thụy Quân đã chết hay chạy đi đâu, chỉ có cậu nhóc tuyệt vọng đứng giữa mấy ngã rẽ.

Quá khó, nhiệm vụ lần này quá khó khăn, phải làm thế nào mới có thể hoàn thành?

Ngay khi Trác Lê rơi vào bế tắc, tính thử triệu hồi thẻ đạo cụ cấp A không nghe lời của mình một chút thì điện thoại bỗng đổ chuông. Rõ ràng lúc nãy còn hiển thị “không có dịch vụ” mà lúc này lại có người gọi đến, còn lại là gọi video Wechat.

Vốn Trác Lê tưởng là quỷ gọi nên không dám ngê, kết quả nhìn kỹ thì thấy trên màn hình hiển thị tên của Úc Dạ Bạc!

“Anh Úc!!” Cậu nhóc kích động nhận điện thoại, màn hình xuất hiện khuôn mặt điển trai của Úc Dạ Bạc, giọng nói của cậu vẫn bình tĩnh như cũ: “Thế nào rồi?”

“Không ổn lắm!” Trác Lê muốn khóc tới nơi: “Mỗi lần đi 100 mét thì mê cung này sẽ xuất hiện một ngã ba có hai lối ra. Ban đầu chỉ có một bên có quỷ nhưng lúc nãy cả hai bên đều có, chết mất một người, bọn em chạy tán loạn. Giờ em đang đứng một mình mở ngã rẽ thứ ba, có hai con quỷ đứng ngay trước cửa, chỉ còn bốn mươi phút thì em nên làm gì đây?”

“Em đừng nóng vội.” Dưới ánh mắt tràn đầy ghen tuông của Tần Hoài Chu, Úc Dạ Bạc nói vài câu an ủi tinh thần cậu nhóc: “Em nói tất cả những chuyện xảy ra kể từ khi bước vào mê cũng cho anh nghe, đừng bỏ qua chi tiết nào.”

“Được!” Trác Lê biết năng lực của Úc Dạ Bạc, cậu nhóc nắm chặt cây rơm cứu mạng này, nói tất cả những chuyện xảy ra cho Úc Dạ Bạc nghe.

“Lúc mới vào cửa có nhắc nhở gì không?”

“Không có, em đã nhìn cẩn thận rồi.”

“Em chắc chắn hai bên đường hầm không có gì khác nhau sao?”

“Chắc chắn!”

“Vậy em có nghe thấy tiếng gì không?”

“Có, có tiếng bước chân! Anh Úc, hình như đôi chân đi giày cao gót màu đỏ mà anh từng nói đang quấn lấy em! Nó cứ đi theo em hoài, lúc nào cũng thấy xuất hiện trước mặt!”

“Em nói gì cơ? Giày cao gót màu đỏ?” Úc Dạ Bạc nhìn Tần Hoài Chu bên cạnh, đều nhận ra trong mắt đối phương có vài phần kinh ngạc.

“Đúng, là thứ lúc nãy anh nói…”

“Khoan đã.” Đột nhiên Úc Dạ Bạc như nghĩ tới cái gì, cậu cắt ngang lời cậu nhóc: “Em đừng nói trước nữa, nâng điện thoại lên, nhắm camera vào chỗ hai con quỷ.”

Trác Lê nghe lời làm theo.

Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông toàn thân có lông dài và đôi giày cao gót màu đỏ mà Trác Lê nói.

“Em miêu tả hình dáng hai con quỷ kia đi, càng chi tiết càng tốt.”

“Hả?” Mặc dù Trác Lê thấy khó hiểu, nhưng vẫn khống chế cảm xúc khẩn trương trong lòng, nghiêm túc nói: “Bên trái giống một con chó… chó gâu đần, lông vàng trải khắp cơ thể, hai mắt vừa to vừa tròn, đỏ đến phát sáng. Bên phải là đôi chân đẫm máu đi giày cao gót màu đỏ.”

“Là loại giày cao gót nào?”

“…” Quả thực vấn đề này quá khó đối với một tên đầu gỗ không chú ý nhiều tới trang phục nữ, Trác Lê suy nghĩ một chút rồi miêu tả: “Đầu nhọn, gót giày cũng rất cao, không có gì đặc biệt, chính là loại hay thấy trong phim kinh dị, máu chảy đầm đìa.”

“Đôi chân kia dài bao nhiêu?”

“Ừm… Dưới mắt cá chân.”

Úc Dạ Bạc nhìn giày cao gót màu đỏ trong màn hình, kiểu dáng giày không khác gì so với Trác Lê miêu tả, nhưng đôi chân cậu nhìn thấy lại dài đến bắp chân, hơn nữa trên giày vốn không có máu.

Trò chơi rùng rợn trong nhà ma mê cung?

“Hóa ra là vậy…” Úc Dạ Bạc đã hiểu, cậu nhướng mày, nói với Trác Lê bằng giọng điệu chắc nịch: “Em đi bên phải.”