Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 114




Khủng cảnh giống hệt như khi cô gái trong phim “Người trừ tà” bị ác linh nhập thể nằm sấp dưới đất bò xuống lầu, để lại biết bao ám ảnh cho tuổi thơ.

Chỉ riêng hình ảnh đã đủ đáng sợ chứ huống chi nhân vật chính còn là bản thân?

“Shhhh…”

Úc Dạ Bạc đứng tại chỗ hít sâu một hơi.

“Làm sao có thể…” Sắc mặt Tần Hoài Chu cũng trở nên ngưng trọng: “Tiểu Dạ, lúc ấy em không có ý thức sao?”

Mặt Úc Dạ Bạc tái nhợt lắc đầu, khi đó cậu đang bị nhốt trong ác mộng đấu trí đấu dũng với Tần Hoài Chu giả, căn bản không biết mình đã bị quỷ quấn thân!

Chàng trai trên màn hình vẫn còn cười, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào camera, cứ như thể đang nhìn nhau với người phía sau màn hình, khóe miệng nhếch thành độ cong ma quái y như chú hề trong “IT”, âm trầm tới cực hạn!

Ngay cả Tần Hoài Chu cũng bị dáng vẻ này của cậu làm cho hơi rợn người.

Sau khi camera lập lòe chốc lát, Úc Dạ Bạc đang đứng trong hành lang bỗng dưng biến mất. Như dùng dịch chuyển tức thời, cậu bất ngờ xuất hiện ở ngay trên sàn nhà phòng khách.

Nằm im bất động dưới đất.

Qua vài phút, cả người cậu bỗng nhiên co giật vài lần, sau đó tỉnh dậy hoảng sợ nhìn khắp nơi.

“……”

Xem xong đoạn video giám sát, không biết từ lúc nào mà ngực áo Úc Dạ Bạc đã ướt sũng vì mồ hôi lạnh, máu chảy trong người như đông lại, tứ chi lạnh lẽo. Cậu kìm không được run rẩy: “Tần Hoài Chu…”

“Đừng sợ, anh đang ở đây.” Tần Hoài Chu vội vàng nắm tay cậu nhìn xung quanh, đưa ra quyết định: “Tiểu Dạ, bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này trở về ngay đi.”

Đối với bọn họ mà nói thì biệt thự có quỷ cũng không có gì đáng sợ, quỷ phải sợ họ mới đúng. Là một kẻ bị tàu điện ngầm cán qua còn không chết thì Tần Hoài Chu còn sợ ai?

Quỷ tới có khác gì tự nộp mạng cho họ.

Nhưng nếu con quỷ này biết quấn thân thì lại là chuyện rất kinh khủng.

Bởi vì cho dù là thế nào, Tần Hoài Chu cũng không thể xuống tay với Úc Dạ Bạc.

Hơn nữa rất có thể con quỷ kia sẽ khống chế Úc Dạ Bạc làm những chuyện tự tổn thương mình.

“Trở về?” Úc Dạ Bạc nhìn bên ngoài cửa sổ, thư phòng quay về mặt sau của biệt thự, bên ngoài tối đen như mực, gió lạnh thổi qua, từng cành cây lay động giống như thú hoang giương nanh múa vuốt, khiến cho lòng người nảy sinh bất an.

“……Không, đợi ngày mai đi.”

Sếp Úc vẫn mãi là sếp Úc, cho dù vừa mới trải qua chuyện kinh khủng thì cậu cũng không hoảng loạn, vẫn có thể bình tĩnh suy xét vấn đề.

Bây giờ là hơn 2 giờ sáng, đã quá muộn, từ đây lái xe về nội thành cũng mất ít nhất một giờ, nếu con quỷ kia có thể đi theo bọn họ thì bây giờ ra ngoài sẽ càng nguy hiểm hơn.

Một khi xảy ra tai nạn cả hai đều phải bỏ mạng.

“Cũng được.” Tần Hoài Chu không dám rời khỏi Úc Dạ Bạc, chỉ sợ một phút lơ là con quỷ kia sẽ chạy tới, anh gọi người giúp việc trực ca đêm pha một chén trà ấm.

Úc Dạ Bạc cầm chén trà nóng hổi trong tay dựa đầu vào vai người đàn ông, cảm giác tim đập thình thịch dần biến mất, từ từ bình tĩnh lại.

“Tiểu Dạ, em có muốn ngủ một chút không?” Tần Hoài Chu quấn một tấm chăn lên người cậu: “Tối nay anh không ngủ thức trông em.”

“……Không cần.” Úc Dạ Bạc thò mặt từ trong chăn ra: “Em không ngủ được.”

Cậu còn chưa lớn gan đến độ vừa mới diễn cảnh live action “quỷ quấn thân” đã lập tức ngủ được ngay. Cho dù bây giờ trong phòng bật đèn, Tần Hoài Chu cũng ngồi ở bên cạnh, nhưng cậu vẫn có một loại cảm giác không tốt. Giống như ở trong góc tối nào đó có một đôi mắt ác độc đang nhìn chằm chặp vào cậu.

Ở đâu? Nó đang ở đâu?

Bởi vì không ở trong nhiệm vụ nên ngoại trừ thẻ đạo cụ triệu hồi ra thì thẻ đạo cụ bình thường khác đều không có tác dụng, do đó Úc Dạ Bạc cũng không thể sử dụng cuốn sách đỏ để đoán xem con quỷ còn trốn trên người hay không.

“Vậy…” Người đàn ông như có điều suy tư. Đột nhiên anh bí mật dựa sát người vào Úc Dạ Bạc, nhướng mày khẽ cười hỏi: “Bây giờ tất cả mọi người đều ngủ rồi, có phải chúng ta cũng nên nói đến cái kia không?”

Úc Dạ Bạc chớp mắt mấy cái: “Hả? Ý anh là chúng ta cùng làm cái kia với nhau à?”

“Đúng.” Tần Hoài Chu nghiêng mặt, dùng giọng điệu mập mờ nhỏ giọng nhấn mạnh bên tai cậu: “Cái kia ấy.”

Úc Dạ Bạc ngẩng đầu, con ngươi màu trà nhìn anh, góc nghiêng dịu dàng tinh tế, đồng ý: “Được, vậy anh lấy ra đi. ”

Tần Hoài Chu:?

Dứt khoát thế à? Nhưng lấy gì cơ chứ?

“Máy chơi game chứ còn gì.” Úc Dạ Bạc nghi hoặc: “Không phải anh muốn chơi game với em à?”



Tần Hoài Chu: “…”

Không hổ là bạn trai anh!

Tuy rằng Tần Hoài Chu cũng không thật sự muốn như thế, nhưng đùa giỡn bạn trai nhỏ để cậu bớt căng thẳng là một chuyện thú vị. Tuy nhiên anh đã đánh giá quá thấp “thuộc tính trai thẳng lười biếng” của Úc Dạ Bạc, bọn họ đang tiến hành một cuộc nói chuyện không có cùng tần số não.

Người đàn ông vừa tức vừa buồn cười, ôm chặt mặt cậu, nhẹ nhàng cắn lỗ tai, cắn đến khi Úc Dạ Bạc đỏ mặt mới buông ra.

Anh thở dài lấy hai cái laptop.

Đúng vậy, một người sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử mà còn dám chơi game mới là vương giả mạnh nhất!

(*) Chắc hai người chơi Vương giả vinh diệu.

Cứ vậy, Tần Hoài Chu và Úc Dạ Bạc chơi suốt một đêm. Dưới sự rèn giũa đòn roi của sếp Úc, bây giờ Tần gà mờ cũng có thể tự mình đánh dã ngoại.

Nhưng mà anh lại thích dính một chỗ với Úc Dạ Bạc, không chỉ dùng nhân vật CP mà còn dùng luôn trang phục tình nhân và sủng vật.

Đêm khuya đồng đội tức giận gào thét: Chết tiệt, đêm hôm khuya khoắt mà cũng có mấy con chim cu rắc cơm chó à?!

Càng đáng ghét hơn chính là tại sao còn mạnh như vậy!

Mãi cho đến sáng ngày hôm sau Úc Dạ Bạc mới cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo trên người biến mất.

“Tiểu Dạ, chúng ta trở về thôi.” Tần Hoài Chu lập tức bắt đầu kế hoạch đi về, nếu như có thể thì cả đời này anh cũng không muốn tới nơi đây nữa.

Nhưng trải qua một đêm, Úc Dạ Bạc lấy lại tỉnh táo bỗng thấy hơi không cam lòng.

Là một streamer game kinh dị thích tìm kiếm sự kích thích, làm sao cậu có thể bị quỷ dọa chạy?

Quan trọng nhất là, cậu vẫn luôn muốn giúp Tần Hoài Chu tìm lại ký ức đã mất, tìm lại quá khứ của họ, cũng muốn biết rõ chân tướng đằng sau căn biệt thự này.

Tại sao lần này cậu lại gặp quỷ bên ngoài nhiệm vụ?

Hơn nữa nhìn từ phản ứng của những người khác trong biệt thự, hiển nhiên bọn họ cũng không biết sự tồn tại quỷ hồn, nếu không ai lại đồng ý ở trong quỷ trạch?

Do đó chắc chắn con quỷ kia là nhằm vào cậu và Tần Hoài Chu!

Nhưng bởi vì sao cơ chứ? Nhìn dáng vẻ bị thiêu chết của con quỷ thì khả năng cao nơi này từng xảy ra hỏa hoạn, vậy có thể liên quan tới cái chết của Tần Hoài Chu không?

Úc Dạ Bạc vẫn muốn điều tra rõ ràng.

Nhưng nói gì Tần Hoài Chu cũng không chịu, khăng khăng muốn gói người mang về.

Chân tướng hay quá khứ đều không quan trọng, anh chỉ cần Úc Dạ Bạc bình an.

“Nhưng mà…”

“Tiểu Dạ nghe anh, chúng ta rời khỏi nơi đây trước đã.” Hiếm khi giọng điệu của Tần Hoài Chu cứng rắn: “Dù sao trở về cũng có thể điều tra chuyện hỏa hoạn.”

Cái này cũng đúng…

Nếu trước kia biệt thự từng xảy ra hỏa hoạn làm chết người thì rất dễ dàng tra được.

Vì thế hai người rời khỏi biệt thự, nhưng tạm thời không rời khỏi thành phố Q.

Trước mắt xem ra ban ngày biệt thự vẫn rất an toàn, hôm nay có thể quay về ngủ trước, buổi sáng ngày mai lại tới, tuy nhiên không thể ngủ qua đêm ở biệt thự.

Hai người ngồi xe về nội thành tìm phòng khách sạn, Úc Dạ Bạc gửi tin nhắn cho hacker Đặng Tường, sau khi bảo hắn điều tra xong thì đi ngủ.

Nào biết ban ngày ngủ cũng không yên. Tuy không mơ thấy quỷ nữa nhưng cậu lại nhớ về một vài chuyện thời thơ ấu. Sự lạnh lùng của bố, con mắt xem thường của mẹ ghẻ, người giúp việc coi khinh, còn cả sự xa lánh của bạn bè đồng trang lứa.

Tất cả những thứ này khiến tuổi thơ cậu đau khổ vạn phần.

Chẳng qua trong những ký ức không thể chịu đựng được ấy, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói khác.

“Tiểu Dạ, sau này anh bảo vệ em.”

“Ừm, Tiểu Dạ, đã nói rồi! Đây là lần cuối cùng, chờ anh, chúng ta lập tức sẽ có thể trốn thoát cùng nhau.”

“……”

Ở trong giấc mơ Úc Dạ Bạc, giọng nói của thiếu niên kia dần dần trở nên rõ ràng. Nhưng không biết vì sao mà đáy lòng cậu lại dâng lên cảm giác không nỡ khó nói thành lời, không muốn để anh rời đi.

Thậm chí cậu còn hét lên trong mơ: “Đừng, đừng đi!”



Giống như nếu anh đi rồi thì bọn họ sẽ không còn gặp được nhau nữa.

“Tiểu Dạ, Tiểu Dạ? Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại nào.”

Mãi cho đến khi giọng nói trong mơ trùng khớp với tiếng gọi bên tai, cậu mở choàng hai mắt ra, đối mặt với ánh mắt thân thiết của người đàn ông bên cạnh.

Tần Hoài Chu quỳ gối bên giường lo lắng hỏi: “Tiểu Dạ, có phải em lại gặp ác mộng không?”

Khi Úc Dạ Bạc say ngủ, người đàn ông vẫn ngồi canh giữ bên cạnh cậu, ánh mắt cũng không thèm chớp một cái. Vừa rồi thấy cậu bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt ngày càng đau khổ, anh tưởng cậu lại rơi vào ác mộng nên lập tức đánh thức cậu.

“Tần Hoài Chu…” Úc Dạ Bạc vươn tay từ trong chăn ra, ôm chặt lấy cổ Tần Hoài Chu. Bởi vì vừa tỉnh giấc nên giọng cậu mềm mại như đang làm nũng, vùi đầu lên trên cổ anh cọ nhẹ.

Tần Hoài Chu: Ah! Đáng yêu quá đi, anh chết mất thôi!

Lần đầu tiên Tần Hoài Chu được nhím nhỏ chủ động ôm ấp nên có chút được sủng mà sợ.

“Tiểu Dạ, em làm sao vậy?”

“…” Úc Dạ Bạc dừng một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, cậu buông tay đang ôm người đàn ông ra, lắc đầu nói: “Không có việc gì, em không có việc gì.”

May mà vẫn còn gặp được.

Tần Hoài Chu không rõ lý do nhưng vẫn xoa đầu cậu tỏ vẻ an ủi.

Úc Dạ Bạc mở điện thoại ra, thấy tin nhắn Đặng Tường trả lời từ nửa tiếng trước.

Hắn đã điều tra, căn biệt thự kia được xây dựng hơn sáu mươi năm trước. Chủ nhân đầu tiên là một phú thương nước ngoài, biệt thự là do ông ta xây dựng, tuy nhiên ở chưa được hai năm đã bởi vì cơn bạo bệnh mà qua đời, sau đó căn nhà bị con cái của ông ta bán lại. Trong suốt sáu mươi năm qua đã được chuyển nhượng rất nhiều lần, trải qua mấy đời chủ nhân và không ngừng cải tạo xây dựng, từ căn biệt thự hơn trăm nghìn tệ ban đầu đã biến thành căn biệt thự mấy chục triệu tệ.

Đặng Tường nhịn không được cảm thán một câu: “Thật sự là giá nhà tăng vọt có khác, khi nào người làm công ăn lương như tôi mới có thể được ở biệt thự cao cấp đây? Ông chủ Úc, cậu đúng là tấm gương của thế hệ chúng ta, biệt thự đắt tiền như vậy mà nói mua là mua luôn.”

Ông chủ Úc lạnh lùng vô tình: “Nói trọng điểm, hỏa hoạn xảy ra lúc nào.”

Không ngờ câu trả lời vẫn là “Không, không có đám cháy nào xảy ra.”

Hơn nữa cũng không phải mấy năm gần đây không có, mà là trước giờ chưa từng xảy ra một đám cháy nào.

“Tôi nói này Úc Dạ Bạc, cậu làm streamer game kinh dị mà còn sợ mấy cái này à? Tôi tưởng cậu không sợ quỷ chứ.”

Hiển nhiên Đặng Tường tưởng là Úc Dạ Bạc kiêng kỵ căn nhà mới mua xảy ra hỏa hoạn chết người.

“Không phải.”

“Thế thì vì sao?”

Bây giờ Đặng Tường thật sự rất tò mò, vừa điều tra người chết vừa điều tra hỏa hoạn, nếu chỉ tùy tiện điều tra một chút thì thôi, nhưng lần nào Úc Dạ Bạc cũng treo tiền thưởng, đập tiền để hắn điều tra kỹ lưỡng, rốt cuộc là cậu đang làm cái gì?

Hết lần này đến lần khác Úc Dạ Bạc đều không thỏa mãn lòng hiếu kỳ này của hắn, trái lại còn hỏi: “Cậu có thể tra được tư liệu các đời chủ nhân của biệt thự không?”

“Chỉ sợ là hơi khó.” Đặng Tường gửi tất cả thông tin đã tra được vào hòm thư của Úc Dạ Bạc, trên đó chỉ có tư liệu của hai người.

Không cần phải nói, người mới nhất tất nhiên chính là Úc Dạ Bạc vừa mới nhận nhà ngày hôm qua và chủ nhân tiền nhiệm Ngô Diễm.

Gia đình Ngô Diễm ở trong căn biệt thự gần ba mươi năm, mà hồ sơ ba mươi năm trước nữa gần như là rỗng tuếch.

“Đừng tưởng như là chỉ có mấy chục năm, nhưng cậu phải biết rằng hồi đó hầu như mọi nơi đều không có mạng, ngay cả điện thoại cũng không phổ biến. Bởi vì thương nhân kia rất nổi danh nên tôi mới đào được, nếu là người bình thường thì còn lâu mới tìm thấy. Úc Dạ Bạc, nếu cậu thật sự muốn biết thì không bằng đi hỏi người dân địa phương xem.”

Đây cũng là một cách.

Cuối cùng, Úc Dạ Bạc lại hỏi một câu: “Đặng Tường, cậu có chắc rằng căn biệt thự kia chưa từng xảy ra hỏa hoạn không?”

“Chắc. Ngoài ra, xin hãy gọi tôi là Adonis!”

Úc Dạ Bạc đặt điện xuống, theo thói quen cắn khớp ngón tay suy tư.

Quái lạ, nếu căn biệt thự chưa từng xảy ra hỏa hoạn, vậy thì con quỷ bị thiêu chết trong căn biệt thự là sao?

Rốt cuộc nơi đó đã từng xảy ra cái gì? Tần Hoài Chu đã chết thế nào?

Từng bí ẩn đều quanh quẩn trong lòng, khiến cho người ta nghĩ mãi cũng không ra.

Thôi mai đi hỏi hàng xóm xung quanh biệt thự vậy.

“Được, chúng ta đi ăn cơm tối trước, dù cho thế nào thì đêm nay cứ nghỉ ngơi đã.” Tần Hoài Chu an ủi.

Nhưng… Đêm nay thực sự sẽ ngủ ngon giấc sao?