Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 58: Chất xúc tác




Những cuộc truy quét trên diện rộng từ cảnh sát cùng tay chân của Navern suốt nhiều tháng đã khiến quân số của Houston giảm đi đáng kể, sự việc tồi tệ đến mức ông những tưởng rằng mình đã không còn bất kỳ đồng minh nào bên cạnh nữa rồi.

Sự chi phối của Navern vẫn tiếp tục được mở rộng, đỉnh điểm là ngày càng nhiều quốc gia bí mật ký kết hợp đồng để có thể sở hữu loại vũ khí sinh học mất nhân tính của hắn, những mâu thuẫn căng thẳng leo thang giữa các quốc gia về vấn đề kinh tế đã dẫn đến việc qui mô sử dụng loại vũ khí, dường như không chỉ nằm trong nội bộ của một nước nữa.

Một ngọn lửa thế chiến đã và đang âm ỉ cháy trên toàn cầu, điều khác biệt là chúng không đẫm máu bằng hai cuộc thế chiến đã từng diễn ra trong lịch sử, cũng chẳng lặng lẽ mà nguy hiểm như chiến tranh lạnh, bởi một khi cuộc chiến này được châm ngòi, loài người sẽ chẳng còn tương lai để ghi lại sử sách về sự tàn phá của cuộc chiến này, cũng chẳng còn cơ hội mà tái thiết quốc gia, vì đến lúc đó, thứ làm chủ cả hành tinh này, sẽ là lũ người chết.

"Anh đã vứt mấy cái điện thoại đi rồi chứ ?" - Gặp lại Henry sau nhiều tháng lẩn trốn, Josh đã hỏi anh về rất nhiều thứ trên đường đến điểm hẹn.

"Dĩ nhiên rồi, an toàn là trên hết mà." - Henry nói và đưa ngón tay của mình lên, tạo thành ký hiệu OK.

"À...về buổi hẹn của Houston ngày hôm nay..." - Josh nói với một giọng chần chừ đầy lo lắng.

"Sao thế Josh ?" - Henry lấy làm lạ và đã ngay lập tức hỏi lại.

"Ông ấy có vẻ...sao nhỉ...hơi sợ sệt một chút."

"Hừm, hẳn là về tính thành công của chiến dịch cuối cùng này thôi, tôi cũng hiểu cho cảm xúc của ông ta mà."

"Tôi...không nghĩ là một người mạnh mẽ như ông ấy lại sợ hãi vì những điều cỏn con ấy đâu, Henry ạ." - Nói rồi Josh châm lửa điếu thuốc của mình lên.

"Ý anh là sao ?"

Đừng vòng vo nữa, mau nói sự thật cho anh ta biết đi Josh. - Một giọng nói quen thuộc bỗng phát ra từ chiếc điện thoại gắn trên xe.

"Ai, ai đấy hả ?" - Nghe thế, Henry lập tức hỏi về người phía bên kia đầu dây.

Là tôi, chỉ huy Annie đây, anh đã quên rồi sao ? - Dù đường truyền không được tốt, nhưng giọng nói của Annie vẫn thanh thoát vang lên.

"À, ra là cô sao." - Henry thở phào đầy nhẹ nhõm sau khi biết được danh tính của người bên kia đầu dây.

Thái độ đó là sao chứ ?!

"Không...không có gì."

Vậy...anh có định nói cho anh ta không Josh, hay là để tôi ? - Annie nhanh chóng quay lại chủ đề mà cả hai đang nói khi nãy, có vẻ như cô nàng đang rất nóng lòng để nói ra điều gì đó thì phải.

"Nói thì dễ lắm...đến tôi đây còn chẳng thể tin vào điều ấy nữa, huống gì là kể cho anh ta." - Tay thì cầm thuốc, tay thì đặt trên vô lăng, Josh nói bằng một giọng đầy hoài nghi.

"Hai người, đang nói về cái gì vậy hả ?" - Mệt mỏi vì phải nghe những điều mà mình không hiểu, Henry liền hỏi cả hai bằng một giọng điệu giận dữ.

Hừ...thôi được rồi. Nghe tôi nói này Henry Westford, nhưng hứa là đừng xúc động quá đấy nhé.

"Được rồi được rồi, tôi sẵn sàng rồi đây." - Henry ngồi thẳng lưng lại, sắc mặt của anh thay đổi để chuẩn bị tinh thần trước những thông tin mà Annie sắp mang đến.

Anh còn nhớ...vụ tấn công vào đài phát thanh một năm trước không ?

"Để tôi nhớ xem...À, có phải là...vụ tấn công vào một đài phát thanh sau khi có lão tiến sĩ vô danh nào đó lan truyền thông tin về bệnh dịch không ?" - Trầm ngâm một hồi, Henry trả lời.

Lão tiến sĩ vô danh đó...chính là bố của anh đấy.

"Khoan đã, ý cô là sao khi nói ông ta là bố tôi ?" - Nghe được những lời nói từ Annie, vẻ mặt cùng giọng nói của Henry lúc này lộ rõ sự bất ngờ của mình.

Hẳn là anh từng nghĩ rằng cha mình đã bỏ mạng sau khi "phục vụ" cho tên Navern đó, rằng ông đã hi sinh trong những thí nghiệm virus đó. Nhưng thật ra ông ấy vẫn còn sống đấy, Henry à.

"Cô...cô đang lảm nhảm cái QUÁI QUỶ GÌ VẬY HẢ ?" - Tiếng hét của Henry đã thể hiện rõ sự tức giận, nhưng cũng đầy hoang mang của anh.

"Bình tĩnh lại đi Henry, nghe cô ấy nói hết đã, chính chúng tôi cũng rất sốc khi nghe được tin này đấy." - Thấy được sự thay đổi đó, Josh nhanh chóng trấn tĩnh Henry lại.

Sau khi rời bỏ anh và gia đình, ông ấy đã thay tên đổi họ thành Zanish Anderson-

"Đừng...đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa, Zanish Anderson là đồng nghiệp của bố tôi, ngày trước tôi còn có cả tấm hình của ông ta trong nhật ký của bố kia mà ?" - Henry khẳng định lại thêm một lần nữa với Annie rằng bố mình đã chết từ lâu rồi.

Tôi có thể cam đoan với anh. Đó chỉ là một bức ảnh ngẫu nhiên của những nhà khoa học làm việc tại viện Cremary năm xưa mà thôi. Kể cả quyển nhật ký của bố anh, ngoại trừ những thông tin chính xác về các thí nghiệm, những gì ông đã mô tả trong đó đều là về một người bạn tưởng tượng, hay nói cách khác, ông ấy đang tạo nên một phiên bản thứ hai của mình.

"Điều này...điều này thật vô lý, không thể nào có chuyện khó tin đến vậy...không thể nào..." - Vừa nói Henry vừa ôm đầu của mình, anh run rẩy trước từng lời mà Annie nói ra.

Theo như những gì tôi nghĩ, thì bố anh không muốn gây hại gì đến anh hay gia đình nữa, ông ấy để lại cho anh chiếc chìa khóa dẫn đến ngôi nhà năm xưa, nhưng những gì ông ấy muốn cho anh biết chỉ là những thông tin về các thí nghiệm thôi. Còn về bản thân mình, có lẽ ông đã chuẩn bị sẵn sàng để xóa bỏ sự tồn tại của mình ra khỏi tâm trí của người thân rồi.

"Đây...là...sự thật sao...?" - Tay chân của Henry run hết cả lên khi phải chấp nhận sự thật kỳ lạ này.

Tôi biết là rất khó tin, nhưng bố anh vẫn còn sống, Zanish Anderson là một trong những người đầu tiên được đưa đến tâm dịch Kingheat ba năm trước, và ông cũng là người sống sót cuối cùng trong đội ngũ nhân viên sau khi Kingheat thất thủ. Chúng tôi không rõ về số phận của ông ấy sau đó, nhưng hẳn là ông đã phải chịu cực khổ rất nhiều trong việc phơi bày sự thật về bệnh dịch quái ác này đến toàn thế giới...

"Nhưng tại sao...những lần xuất hiện của ông ấy trên sóng truyền hình, tôi lại chẳng biết gì hết vậy ?" - Gạt đi những giọt nước đang rưng rưng trên mắt, Henry nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình và hỏi.

"Dĩ nhiên là không biết rồi, để bảo vệ nhân chứng một cách tốt nhất, các chương trình thường dùng phần mềm bẻ giọng và che mờ mặt họ đi mà. Hơn nữa vào lúc đó, chúng ta vẫn đang gặp vấn đề với bè lũ tay sai của Navern tại sở cảnh sát còn gì ?" - Josh đặt tay lên vai của Henry và nói.

"Ra là vậy sao..."

Anh ta vẫn ổn chứ, Josh ? - Sau một khoảng lặng tưởng chừng như kéo dài mãi mãi, Annie cuối cùng cũng đã lên tiếng.

"Trông sắc mặt còn nhợt nhạt lắm, nhưng chắc là sẽ ổn đấy." - Josh trả lời.

"Thế...bây giờ bố tôi...ông ấy đang ở đâu vậy ?" - Henry tiếp tục.

Theo như thông tin tôi có được, thì ông ấy hiện đang ở một quán trọ nằm tại ngoại ô thành phố này, nếu buổi hẹn với Houston kết thúc sớm, có thể chúng ta sẽ đến đón ông ấy, và phải hết sức thận trọng mới được.

"Ý cô là...?" - Henry bỗng nhận thấy sự nguy hiểm trong lời nói của Annie.

Vụ tấn công đài phát thanh trước đây là hoàn toàn có chủ đích, Navern vẫn chưa quên những kẻ đã giúp hắn leo lên đỉnh cao "sự nghiệp" đâu, nhất là với người thân của hắn, là bố của anh đấy.

"..."

Kể từ khi Kingheat thất thủ cho đến nay, hắn vẫn bí mật lục sùng và thủ tiêu tất cả những người từng giúp đỡ hắn, bố cậu dường như là người duy nhất còn sống trong danh sách đen của hắn đấy.

"Tôi hiểu rồi...cảm ơn cô, Annie." - Dường như đã lấy lại được sự bình tĩnh trước một sự thật quá đỗi bất ngờ kia, giọng của Henry bắt đầu trầm trở lại.

Vậy, anh nghĩ mình sẽ làm gì tiếp theo đây ? - Nhận thấy Henry đã dần ổn định, Annie tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Là người đã vĩnh viễn mất đi bố khi còn bé, tôi nghĩ cô là người hiểu rõ hơn ai hết đấy nhỉ ?"

Chuyện...chuyện đó...ai đã nói cho anh biết vậy !? - Bất ngờ nối tiếp bất ngờ khiến Annie cũng trở nên hoang mang.

"Lẽ ra tôi không nên xía vào chuyện của cô làm gì, nhưng khi nghe được về quá khứ của cô, tận sâu trong đáy lòng mình, tôi thật sự thấu hiểu cho nỗi đau đó của cô."

... - Giọng nói hùng hồ, thanh thoát của cô chỉ huy bỗng chốc trở nên thút thít và buồn bã, những lời nói của Henry đã vô tình khiến Annie phải rơi lệ.

"Này này...tệ quá đấy Henry, anh làm cho cô chỉ huy xinh đẹp của chúng ta khóc sướt mướt rồi kìa." - Lời nói của Josh dù mang tính mỉa mai, nhưng thật ra anh chàng chỉ đang cố gắng làm dịu đi tình hình bằng những trò đùa chán phèo của mình mà thôi.

Im...im đi... cái tên ngốc kia. - Như một kết quả tích cực, tiếng thút thít của cô gái tội nghiệp đã mấy chốc mà tan biến.

"Xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện buồn của cô, nhưng tôi chỉ xin một điều thôi...nếu là tôi, cô biết rõ mình sẽ làm gì mà, phải không ?" - Henry nói bằng một giọng hết sức thuyết phục.

Chắc...chắn rồi. Sau buổi hẹn với Houston, tôi sẽ nói cho anh kế hoạch của tôi.

"Rõ rồi, thưa chỉ huy." - Henry sau đó đưa tay lên trước trán, làm ra một động tác chào như một người lính đang chào cấp trên của mình.

Im đi...bọn ngốc các anh thật là. - Nói rồi cô nàng lập tức dập máy.

"Như vậy...ổn chứ hả, Henry ?" - Vẫn còn lo ngại về người bạn của mình, Josh liền hỏi anh ngay sau khi cuộc gọi kết thúc.

"Thật là tội nghiệp cho cô gái ấy quá." - Henry đưa mắt nhìn về phía cửa sổ xe, ánh mắt trông về xa xăm của anh ta thật trầm ngâm và sâu lắng đến vô tận.

"..."

"Tôi biết là Houston sẽ không đời nào để tôi tham gia vào nhiệm vụ lần này, bởi một người thận trọng như ông ta, dù có là tôi, hay là anh...ông ấy cũng khó mà nhân nhượng cho, nhất là trong những chuyện mà cảm xúc cá nhân có thể ảnh hưởng đến như thế này."

"Cũng phải, dù biết ông ta được một thời gian rồi, nhưng tính cách của ông ta, vẫn còn là điều bí ẩn đối với tôi." - Josh nói.

"Thế nên tôi mới phải dùng đến Annie, vì chỉ duy nhất cô nàng mới có thể giúp tôi trong chuyện này mà thôi."

"Vậy sao, nước cờ hay đấy...À mà này, không phải tôi tọc mạch gì đâu, nhưng nếu như mọi chuyện ổn thỏa và anh gặp lại được bố mình, anh tính làm gì ?"

"Chuyện này...nói sao nhỉ, tôi nghĩ là mình sẽ không sướt mướt hay sến súa gì khi gặp lại ông đâu. Đợi khi hạ bệ xong tên khốn kiếp Navern đó, tôi sẽ tha hồ dành thời gian bên ông."

"Vậy à, suy nghĩ đó của anh hệt như bọn nhỏ xa bố lâu ngày ấy nhỉ." - Josh vừa nói vừa cười nhẹ.

"Cũng đâu có lạ gì, thử nghĩ mà xem, bởi mớ hỗn độn hắn đã gây ra, mà đến tận khi mẹ tôi bị tai nạn và qua đời, bố cũng chẳng thể bước chân về dự tang, mẹ tôi chôn cất ở đâu, tôi sống chết thế nào, ông cũng chẳng được biết. Mơ ước có một cuộc sống bình thường, đối với cả tôi và ông, điều ấy có lẽ quá khó khăn chăng ?"

"Tôi hiểu...nhưng mà...anh không nghĩ, những chuyện này đều là định mệnh cả sao ?"

"Ý anh là ?" - Henry nhìn Josh một cách ngạc nhiên.

"Thì từ khi chúng tôi cứu anh ra khỏi cái nhà tù đó, mãi cho đến tận lúc tôi biết được bộ mặt thật của thanh tra Kelly, mọi thứ diễn ra nhanh đến chóng mặt, tất cả đều đến từ một "chất xúc tác" duy nhất, đó là anh-"

"-và cái "chất xúc tác" đó đã đi cùng với tôi đến tận bây giờ. Điều đó khiến tôi đặt ra một câu hỏi...là cuộc hành trình ác mộng này, liệu anh có thể kết thúc được chúng không nhỉ ?" - Dù đưa ra một câu hỏi sâu xa như thế, nhưng chính bản thân Josh cũng chẳng thể nghĩ được câu trả lời nào hợp tình hợp lý cả.

"Ngay lúc này đây, tôi không thể nói cho anh biết câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, nhưng nếu có cơ may nào đó xảy ra, tôi muốn chính mình là người đặt dấu chấm hết cho cơn ác mộng này." - Henry ngẩng cao đầu và nhìn về phía xa xăm.

"Hừm, thật vậy sao..."

Dưới cái ánh nắng gắt như đỏ lửa, xe của Henry và Josh chầm chậm băng qua từng con phố đổ nát, chật hẹp và ẩm thấp đầy ắp dân bản địa. Bị bỏ mặc bởi một hệ thống chính trị thối nát, khu vực xập xệ cùng điều kiện sống nghèo nàn đã xuống cấp nay lại càng tồi tệ hơn. Những con người bần cùng và khốn đốn nơi đây...cần lắm một bàn tay ai đó chìa ra giúp đỡ.

Dù biết rằng tất cả chỉ là vô vọng, nhưng trong họ vẫn luôn ánh lên một tia lửa của hi vọng, họ luôn tin rằng cái cuộc đời khốn khổ của họ, cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi, rồi chính phủ cũng sẽ đổi mới, sẽ cứu vớt cái xóm nghèo này. Nhưng họ nào biết rằng, những kẻ đang khoác trên mình bộ com-lê sang trọng ngoài kia, chúng có thèm đoái hoài gì đến họ đâu.

Dừng xe trước một quán ăn gia đình đã xuống cấp đầy cũ kỹ, cả hai nhanh chóng bước vào và gặp Houston. Suốt thời gian qua, người đàn ông này đã ở đâu, làm gì, họ không hề được biết, nhưng trông qua những nếp nhăn đầy mệt mỏi trên khuôn mặt trung niên phúc hậu của người đàn ông ấy, họ biết rằng trách nhiệm mà ông đang gánh vác trên vai lúc này, đã không còn đơn thuần là lãnh đạo một đội quân nữa.

"Ngồi đi, hai cậu muốn uống gì không ?" - Với một đĩa thức ăn đã nguội trên bàn, Houston vừa ăn vừa nói.

"À, tôi không khát lắm, còn anh thì sao Henry ?" - Josh hỏi.

"Cho tôi, một ly sữa được không ?"

"Tiếc cho cậu quá, ngoài món bánh kếp dở tệ này cùng vài miếng sandwich nho nhỏ kia ra, thì cái nơi xập xệ này chẳng còn gì để phục vụ nữa đâu. Này chủ quán, nếu còn thì cho cậu này một cốc nước với nhé." - Houston nghe thế liền bật cười thành tiếng và nói.

"Chậc, nhìn nơi này mà xem, cái lũ khốn kiếp ấy có bao giờ mở mắt ra mà nhìn vào sự khốn khổ của người dân không thế ?" - Lời phán xét chỉ bằng một cái nhìn từ Josh, cũng đủ để thấy được điều kiện sống của người dân thành phố đã trở nên tệ hại đến mức nào.

"Chúng còn đang bận đi đánh gôn, bận mặc đẹp để dự mấy bữa tiệc trang trọng vô nghĩa nữa, thì lấy đâu thời gian mà nhìn với chả ngó chứ." - Houston cười và nói một cách đầy mỉa mai.

"Tôi nghe nói hôm nay ông tập hợp mọi người lại, thế kế hoạch của ông là gì vậy ?" - Henry đan tay vào nhau, mắt hướng thẳng về phía Houston, anh hỏi.

"Thư giãn đi, ta vẫn còn nhiều thời gian mà, vả lại cậu là người cuối cùng mà tôi hẹn gặp mặt đấy."

"Cuối cùng sao ?" - Henry và Josh nghe thế liền lấy làm bất ngờ.

"Sao ? Đừng bảo là các cậu nghĩ tôi sẽ mở cả một hội nghị bàn tròn đấy nhé." - Nói rồi Houston châm lửa điếu thuốc cuối cùng trong bao lên.

"..."

"Chà...thanh thế của tôi, giờ cũng chẳng khác gì lúc trước là mấy, vẫn mang cái mác "phản quốc" mà lũ người đó đã trao cho đấy thôi. Cái chính ở đây đó là sự tin tưởng mà mọi người dành cho tôi, họ đã cược cả mạng sống của mình vào tôi, nhưng bản thân tôi, lại không thể đền đáp gì cho sự cống hiến của họ cả."

"-Quân kháng chiến của tôi, lực lượng của chúng ta đã giảm mạnh kể từ sau vụ tấn công vào tòa thị chính, tôi không biết bằng cách nào, nhưng tên Navern khôn ngoan đó gần như đã xử đẹp chúng ta rồi. Bây giờ lực lượng còn lại của chúng ta...còn không quá một ngàn người." - Houston cười và nói như thể ông đã hoàn toàn chấp nhận sự thất bại của mình vậy.

"Nếu vậy...thì chúng ta làm gì có cửa mà thắng hắn chứ ?" - Sau khi thở một hơi thật dài, Josh nói.

"Phải đấy, rất xin lỗi các cậu, nhưng chúng ta bây giờ chẳng khác gì bọn cá mắc cạn cả, chúng ta đã đâm đầu thẳng vào ngõ cụt mất rồi. Đây chính là dấu chấm hết dành cho tôi, cho các cậu, và cho toàn nhân loại."

"Ông Houston..." - Henry đặt tay lên cằm và nói.

"Nhưng mà, dù kết cục có như thế nào, tôi cũng sẽ không nằm yên chờ chết dễ dàng thế đâu." - Những xúc cảm trong lời nói của Houston sau đó, như làm bừng lại khí thế của hai con người kia vậy.

"Ý ông là...?"

"Là dù tôi có bị bắn nát hết cả chân tay, hay bụng có ăn đạn đến ứa hết cả máu ra ngoài đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ quằn quại chiến đấu đến hơi thở cuối cùng dưới vũng máu của chính mình đấy-"

"và kể cả khi có chết thảm đến như thế, kể cả khi có đau đớn đến như vậy, các cậu vẫn sẽ sát cánh bên tôi và mọi người chứ ?" - Vừa nói Houston vừa nhìn thẳng vào mắt của cả Henry và Josh.

"Hừ, đã tốn công đọc cả một bài diễn văn dài như thế rồi mà còn phải hỏi nữa sao." - Đáp lại lời kêu gọi đó, Henry cũng trả lời bằng một giọng đầy nhiệt huyết chẳng kém gì Houston.

"Thế...các cậu có hối hận vì đã lựa chọn con đường ngu ngốc này hay không ?"

"Không bao giờ." - Henry và Josh đều đồng thanh trả lời.

"Vậy sao... vậy thì hãy lên đạn và chuẩn bị tinh thần đi. Đây sẽ là buổi đi săn cuối cùng mà tôi, Houston Mackerly, tổ chức cho lũ các cậu đấy, bọn "phản quốc" ạ."

"RÕ, THƯA NGÀI."