Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương

Chương 56




Nhìn theo chiếc taxi đang chạy xa dần, Khương Tiểu Thiền cảm thấy lòng đau như cắt.

Ngực cô như bị một hòn đá sắc nhọn làm mắc kẹt, không thể nhổ ra cũng không thể nuốt xuống.

Khương Đại Hỉ nói rằng những năm qua chị đã thay cô trả nợ.

Thực ra, ngay khoảnh khắc chị gái nói ra điều đó, Khương Tiểu Thiền đã tin.

Dưới tán cây nơi họ từng ở, một con bướm xanh nhỏ bay qua chậm rãi.

Khi 10 tuổi, Khương Tiểu Thiền đã tuyệt thực để trốn khỏi nhà bác cả về nhà, cô tháo chiếc vòng tay bướm mà bố để lại. Gánh nặng của gia đình, cô đã gánh vác hai năm, không còn sức để gánh nữa.

Con bướm nhỏ bay mãi bay, mang theo bí mật mà mẹ không muốn người khác biết, chìm sâu xuống đáy hồ.

Khương Tiểu Thiền nhắm mắt lại, cô không gặp lại bác cả nữa, cô trốn khỏi những rắc rối vụn vặt, thậm chí còn lặng lẽ tìm được bến đỗ an toàn cho riêng mình.

Chính chị gái đã nhặt lấy con bướm đã vỡ.

Sự ràng buộc từ gia đình theo sát Khương Đại Hỉ, chiếc vòng tay bướm quấn quanh cổ tay chị, đeo suốt 8 năm.

Con bướm xanh bay về phía ngôi miếu nhỏ của Thầy Giả, vượt qua bức tường cao nghiêm nghị, phai nhạt màu sắc.

Mùa hè năm trưởng thành, Khương Tiểu Thiền bị ánh nắng chói chang đánh thức, mở mắt ra lần nữa.

Cuối cùng, cô lại nhìn thấy con bướm đó một lần nữa.



Mạnh Tuyết Mai cầm nắm nhang chưa đốt trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tượng thần tiên trong miếu, đờ đẫn. Sau khi đi xem bói với Thầy Giả, bà như mất hồn.

Xông vào miếu, Khương Tiểu Thiền kéo tay mẹ, không nói hai lời liền đi ra ngoài.

“Chị con đâu?” Mạnh Tuyết Mai thắc mắc.

“Con và chị nói chuyện xảy ra mâu thuẫn, chị bị con chọc giận bỏ đi rồi.”

Chạy ra đường, Khương Tiểu Thiền vội vàng đón một chiếc xe: “Chúng ta về nhà tìm chị ấy.”

Họ lên xe, vừa ngồi xuống, Khương Tiểu Thiền lập tức hỏi mẹ.

“Chuyện giấy nợ bên nhà bác cả là sao vậy mẹ?”

Mặt Mạnh Tuyết Mai trắng bệch, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Khương Tiểu Thiền, rồi lại nhìn người tài xế ở ghế trước.

“Ừm, chị con nói với con điều gì vậy?”

“Mẹ!”

Nắm lấy tay bà, Khương Tiểu Thiền với vẻ mặt trầm tĩnh, giọng kiên định.

“Bây giờ là cuộc đối thoại giữa con và mẹ. Chuyện đã xảy ra rồi, đừng lảng sang chuyện khác nữa, đừng giấu nữa. Con đã trưởng thành rồi, con có thể chịu đựng được, mẹ hãy nói hết với con đi.”

Thấy Khương Tiểu Thiền như vậy, nếu không hỏi ra kết quả sẽ không thôi.

“Haiz…”

Mạnh Tuyết Mai cúi đầu, bà cũng tự thấy mình đã làm chuyện quá mù quáng, bà nói lí nhí với âm lượng chỉ Khương Tiểu Thiền có thể nghe thấy.

“Năm đó, chính là năm bác cả con bị cướp. Ông ấy đến chỗ mẹ con mình, muốn đưa con về thành phố, mẹ không đồng ý. Ông ấy nói nhà mình phải trả lại số tiền con đã tiêu trong hai năm ở thành phố, bắt mẹ viết một tờ giấy nợ.”

Hiện tại, việc đi bàn về “tại sao mẹ lại ký một tờ giấy nợ vô lý như vậy” rõ ràng là vô nghĩa.

Khương Tiểu Thiền kìm nén cơn giận dữ trong lòng, hỏi: “Rồi sao nữa?”

Mạnh Tuyết Mai nắm chặt tay, lí nhí kể: “Số tiền đó rất lớn, chúng ta không trả nổi. Mẹ không quen biết ai cả, chị con dẫn mẹ đi cùng, cầm tờ giấy nợ đến hỏi ông chủ Tề. Ban đầu mẹ với chị con nghĩ, cậu ấy từng trải, quen biết luật sư, có thể hỏi xem tờ giấy nợ này có hiệu lực pháp lý không. Ông chủ Tề xem xong giấy nợ thì cất nó đi, nói rằng cậu ấy sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này.”

“Ông chủ Tề mẹ nói là chủ khách sạn của mẹ, người từng giúp chị bán tranh trước đây, cái ông chú Bảy đó phải không?”

Không biết từ lúc nào, Khương Tiểu Thiền nổi da gà khắp cánh tay.

Mẹ cô gật đầu.

Tim cô như treo lên tận cổ họng: “Rồi sau đó thì sao?”

“Không có sau đó nữa.” Mạnh Tuyết Mai mím môi.

Khương Tiểu Thiền không tin lời mẹ nói, không tin trên đời có bữa trưa miễn phí kiểu này.

Xe taxi dừng lại trước cửa nhà họ.

Cuộc đối thoại tạm thời kết thúc, Khương Tiểu Thiền vội vã xuống xe, chạy về nhà tìm chị.

Khương Đại Hỉ không có ở nhà.

Liếc thấy gói thuốc an thần trong bếp đã bị lấy đi, Khương Tiểu Thiền nhớ ra một nghi vấn khác của mình.

“Hôm nay tại sao chị phải đi mua thuốc an thần? Có liên quan đến việc chị bị bệnh không? Chị ngủ không được à? Cơ thể xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ừm, chị con ngủ rất kém, áp lực quá lớn. Con bé không dễ dàng gì, hôm trước bị sảy thai, mất đứa con, đối phương lại còn muốn có thêm…”

Mạnh Tuyết Mai liếc nhìn cô lạnh lùng, giọng mang ý trách móc: “Cho nên con thật sự không nên cãi lại chị con, làm nó tức giận bỏ đi.”

Khương Tiểu Thiền sửng sốt.

Cô hoàn toàn không biết chị đang ở bên ai, từng mang thai, đối phương lại không quan tâm đến sức khỏe của chị mà muốn có thêm con.

Trong đầu chợt lóe lên những lời mẹ nói trong taxi vừa nãy, cùng với lời chỉ trích của Khương Đại Hỉ đối với những người đàn ông lớn tuổi, Khương Tiểu Thiền lập tức nảy sinh một liên tưởng không hay.

“Chị, chị ấy có phải, đang yêu chú Bảy không?”

Hàm răng trên dưới run lên điên cuồng, chỉ việc nói ra suy đoán này thôi cũng đã làm cô sợ đến run rẩy.

Mẹ cô đã biến nỗi sợ hãi của cô thành hiện thực.

“Phải, họ ở bên nhau nhiều năm rồi.”

Có thể thấy Khương Tiểu Thiền rất khó chịu, Mạnh Tuyết Mai an ủi cô: “Mẹ đã nhờ Thầy Giả tính toán, mệnh của chị con và ông chủ Tề rất hợp nhau. Bát tự cậu ấy cứng lắm, sinh ra đã mang mệnh phú quý, có thể làm chỗ dựa cho gia đình chúng ta.”

“…”

Tay chân Khương Tiểu Thiền lạnh ngắt, lòng lạnh đến cực điểm, không nói nên lời.

Đến lúc này, cô mới hiểu ra tất cả mọi chuyện – Tại sao chị phản đối mối tình của cô, tại sao tình trạng của chị lại tệ như vậy, tại sao chị cảm thấy cô đã cướp đi thứ gì đó của chị, tại sao những năm gần đây chị về nhà càng ngày càng ít.

“Tất cả những chuyện không bình thường đều có liên quan với nhau.”

Cô lẩm bẩm, lòng đau như cắt, khó có thể tưởng tượng được chị đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ một mình trong những năm qua.

“Đúng vậy, Thầy Giả cũng nói thế, tất cả những chuyện xấu xảy ra trong nhà ta đều có liên quan với nhau.”

Khóe mắt đầy nếp nhăn của Mạnh Tuyết Mai nặn ra một nụ cười cay đắng, đôi mắt bà ngấn lệ.

Tương tự, với tư cách là mẹ của Khương Đại Hỉ và Khương Tiểu Thiền, khi trong nhà xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy, bà cũng cảm thấy đau đớn, đau đến mức không muốn sống nữa.

Sau khi chồng mất, Mạnh Tuyết Mai không còn can đảm đối mặt trực tiếp với cuộc sống nữa. Bà bắt đầu tìm kiếm lời giải thích ở một chiều hướng khác, để giải tỏa tất cả nỗi đau mà họ gặp phải.

“Theo lý thuyết, khi họ ở bên nhau, nhà chúng ta đáng lẽ không còn tai họa nữa. Chị con bị sảy thai, mẹ thấy kỳ lạ, nhớ ra thời gian giữa cái chết của bác cả con và việc chị con sảy thai chỉ cách nhau một tuần, giờ giấc cũng giống nhau. Thầy Giả tính ra, là có người trong nhà chúng ta đã gây nghiệt, nghiệp lực phản phệ, nên chị con không giữ được đứa con này. Theo lời Thầy dặn, chúng ta phải tìm ra tà ma trong nhà, dẫn đến miếu để ông ấy làm phép giải hạn, nếu không chuyện xấu sẽ tiếp tục xảy ra.”

Nắm chặt tay Khương Tiểu Thiền, Mạnh Tuyết Mai nghiêm túc hỏi.

“Thực ra mẹ đã nghi ngờ từ lâu rồi… Khương Tiểu Thiền, con nói thật với mẹ đi, chuyện xảy ra với bác cả lúc đó, có liên quan đến con phải không?”

Khương Tiểu Thiền nhìn mẹ đầy tuyệt vọng, như nhìn một bệnh nhân tâm thần điên loạn.

“Đến lúc này rồi, mẹ, mẹ còn nói những lời như vậy sao? Tin những thứ này ư?”

Giọng cô khàn đi, ngực đau thắt từng cơn, mỗi lần thở đều kèm theo cảm giác muốn khóc dâng trào mãnh liệt.

Mạnh Tuyết Mai cẩn thận khuyên con gái: “Tiểu Thiền, con quên mất bố con đã chết như thế nào rồi sao? Lúc đó ông ấy cũng không tin lời Thầy Giả.”

Lời của mẹ mang theo gai nhọn, từng chữ từng câu như kim đâm vào da đầu cô.

Khương Tiểu Thiền nhìn thấy, trong túi vải của mẹ vẫn còn cắm những nén nhang lấy từ miếu ra không muốn vứt bỏ.

Cố nén không muốn rơi nước mắt, hốc mắt cô đỏ lên.

Nước mắt vẫn làm mờ tầm nhìn của Khương Tiểu Thiền, cô vươn tay về phía trước, trực tiếp giật những nén nhang ra.

“Cái chết của bố là tai nạn, bác cả chết là đáng đời! Những thứ mê tín phong kiến này mới là thứ hại người!”

Trước mặt Mạnh Tuyết Mai, cô hung hăng bẻ gãy tất cả những nén nhang, ném xuống sàn rồi dùng giày nghiền nát.

“Là do ông thầy Giả này làm chuyện xấu xa! Ông ta chỉ nói một câu tìm chỗ dựa mà gây ra bao nhiêu tai họa! Đẩy con vào hố lửa, đẩy chị con vào hố lửa! Mẹ mà còn nhắc đến Thầy Giả một lần nữa, mẹ có tin con sẽ đi ngay bây giờ, phá nát miếu của ông ta không!”

Hành động dữ dội của Khương Tiểu Thiền khiến Mạnh Tuyết Mai sợ hãi lùi lại vài bước.

Phản ứng của con gái cũng khiến bà hoàn toàn xác định, Khương Tiểu Thiền chính là kẻ gây nghiệt mà Thầy Giả nói đến.

Như con ruồi mất đầu, Khương Tiểu Thiền đi loanh quanh trong nhà.

Sau khi hiểu được đôi chút về chuyện của Khương Đại Hỉ, cô nhận ra, cái tên chú Bảy kia là một tín hiệu nguy hiểm. Mong muốn tìm lại chị càng trở nên cấp bách, Khương Tiểu Thiền liên tục gọi điện cho chị.

Bên kia máy đang bận, điện thoại không gọi được.

“Chị có thể đi đâu được? Lại quay về bên cạnh người đàn ông đó, chị phải làm sao đây?”

Cô bận rộn lục tìm những lá thư và sổ liên lạc trong nhà.

Mạnh Tuyết Mai đứng một bên với vẻ mặt bối rối.

Quay đầu lại, Khương Tiểu Thiền nhìn bà: “Mẹ, mẹ có địa chỉ của chị ở thành phố phải không?”

“Mẹ không có.” Mạnh Tuyết Mai đề phòng ôm lấy cánh tay.

“Vậy địa chỉ của chú Bảy thì sao? Trước đây chị có một tấm danh thiếp của ông ta, chắc chắn phải ở trong nhà.” Khương Tiểu Thiền chạy lên chạy xuống, lục tung cả nhà.

Mẹ cô không nói gì.

“Con sẽ đến khách sạn của mẹ và chị hỏi thử.” Khương Tiểu Thiền lấy tiền, đổi giày để ra ngoài.

Mạnh Tuyết Mai cuối cùng cũng nổi giận.

Kéo tay áo Khương Tiểu Thiền, bà nghiêm khắc quở trách cô.

“Khương Tiểu Thiền, chuyện chị con gặp phải không giống như con đâu, con đừng có đi xen vào chuyện của họ.”

Quay đầu lại.

Trái tim Khương Tiểu Thiền vỡ nát vì câu nói này.

“Hóa ra…”

Cô nghẹn ngào, khó tin.

“Hóa ra, mẹ biết à.”

Hơi thở bị nỗi đau cũ siết chặt, Khương Tiểu Thiền như biến trở về thành đứa trẻ trốn trong bóng đèn ngày nào.

Cô lo sợ bản thân lại bị vứt bỏ, cô trở về với những vết thương đẫm máu. Điều tàn nhẫn hơn cả việc bị thương là, mẹ không muốn nhìn vào vết thương của cô, cho rằng nó bẩn thỉu.

Họ đã giúp kẻ xấu giữ bí mật, che đậy tội ác; họ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho đến tận hôm nay.

“Lúc nhỏ, con tưởng mẹ không biết, con đã gặp phải chuyện gì. Hóa ra, mẹ đều biết cả. Vậy mẹ hẳn phải hiểu, ông ta đáng tội, đúng không?”

Khương Tiểu Thiền nhìn thẳng vào mắt Mạnh Tuyết Mai.

“Đúng vậy, mẹ biết. Những năm qua mẹ ăn chay niệm Phật vì con, đều là để chuộc tội. Con cũng đâu có tha thứ cho mẹ, một khắc cũng không, sau khi từ thành phố về, con chưa bao giờ cho mẹ một ánh mắt tốt đẹp, cũng không bao giờ thân thiết với mẹ nữa. Con luôn dùng thái độ của mình để nhắc nhở mẹ, mẹ là đồng phạm của bọn họ, mẹ là một người mẹ tồi…”

Đối diện với ánh mắt của Khương Tiểu Thiền, Mạnh Tuyết Mai không kìm được mà rơi lệ. Bà nói năng lộn xộn, khóc đến nỗi cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, đỏ ửng lên một cách khó coi.

“Mẹ, mẹ rất muốn làm điều gì đó cho con và Đại Hỉ, mẹ không có khả năng, không biết nhiều thứ, cũng không biết kiếm tiền. Các con đều ghét mẹ, mẹ không biết mình đã làm chuyện xấu gì, các con đều không thân thiết với mẹ, đều oán trách mẹ. Lòng mẹ hướng về các con, muốn các con tốt mà. Các con là báu vật của mẹ, mẹ sẽ không nghĩ đến việc hại các con đâu.”

Mẹ khóc, Khương Tiểu Thiền cũng khóc.

Sau khi bố mất, ba mẹ con họ sống nương tựa vào nhau.

Đáng lẽ họ phải hiểu nhau, đoàn kết lại, ngăn chặn kẻ xấu ở bên ngoài.

Bây giờ, là kết thúc của quá khứ, là khởi đầu sớm nhất của tương lai.

Từ trái tim tan vỡ, Khương Tiểu Thiền bùng phát sức mạnh.

“Mẹ không muốn làm một người mẹ tồi thì đừng làm ngơ trước hiện trạng. Bây giờ, mẹ có thể làm điều gì đó cho con, cho chị, mẹ hãy đưa địa chỉ ở thành phố của chị cho con. Khương Đại Hỉ về quê, là để tìm chúng ta cầu cứu, chúng ta không thể để chị ấy ra đi một mình cô độc được.”

Vỗ nhẹ vai mẹ để an ủi, Khương Tiểu Thiền giật mình nhận ra, cô đã cao hơn Mạnh Tuyết Mai nửa cái đầu.

Cô quyết tâm sẽ đứng ra, đứng ở phía trước nhất, bảo vệ cả ba người họ, bảo vệ gia đình nhỏ bé này.

“Mẹ ở nhà đợi con, con đi đón chị về nhà.”

Editor có lời muốn nói:

Cảm giác sắp có chuyện xảy ra rồi mấy ní ơiii!!!

Phiên Đại Vương bảo rằng truyện sẽ kết thúc trong tháng 10 nha ~~~ Cầu mong HE, pleaseeeeeee