Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương

Chương 54




Đây là một buổi tối hỗn loạn, đối với Khương Đại Hỉ cũng vậy.

Khi cuộc gọi với Khương Tiểu Thiền kết thúc, điện thoại của cô lập tức nhận được cuộc gọi từ Tề Thụ đang đi công tác.

Anh ta thẳng thừng hỏi cô tại sao ngày mai lại về quê, tại sao việc về quê lại không thương lượng với anh ta trước, tại sao bây giờ còn phải quan tâm đến mẹ và em gái chỉ biết hút máu cô.

Khương Đại Hỉ chất vấn anh ta làm sao biết được nội dung cuộc gọi của cô.

Tề Thụ không trả lời. Khương Đại Hỉ lục tìm kỹ trong điện thoại, phát hiện phần mềm theo dõi anh ta đã cài đặt. Cô mất kiểm soát đập phá khắp nhà, tìm ra hơn chục camera mini.

Không thể chịu đựng được nữa, Khương Đại Hỉ lấy tiền mặt trong túi rồi gọi một chiếc taxi, bảo tài xế chạy đến nơi xa.

Thành phố xe cộ tấp nập, ánh đèn neon lấp lánh. Thế giới rộng lớn vô bờ bến, xung quanh toàn là cảnh vật xa lạ. Trong đầu cô chẳng nghĩ ra được nơi nào để trốn, không một ai mà cô có thể tìm đến.

Đài phát trong xe đang phát một bài hát trữ tình, Khương Đại Hỉ cảm thấy có chút quen tai.

“Từ rất lâu rất lâu về trước, em rời xa anh, bay đến nơi xa xôi. Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, thế giới bên ngoài rất vô vọng, khi em cảm thấy thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, anh sẽ ở đây chân thành chúc phúc cho em…”

Cô khẽ hát theo giai điệu, cô nhớ ra, đây là bài hát “Thế giới bên ngoài” của Tề Tần.

Năm năm trước, Khương Đại Hỉ 18 tuổi, thi đỗ đại học. Trên đoạn đường Tề Thụ lái xe đưa cô đến thành phố, họ đã cùng nghe bài hát này.

Lúc đó, cô vẫn chưa biết tên bài hát này.

Lúc đó, gia đình xem cô như ngôi sao may mắn của ngôi nhà, em gái tự tay làm cho cô một chiếc băng đô lấp lánh, nhét vào vali đi học đại học của cô. Lúc đó, cô ôm ấp ước mơ, muốn bám rễ ở thành phố lớn, trở thành cô gái thành thị nổi bật thời thượng.

Khương Đại Hỉ cũng nhớ lại, vào đêm trước khi chia tay, Lâm Gia đã nói với cô một câu: “ậu lúc nào cũng có đường lui, có thể quay lại bất cứ lúc nào. Mình cũng mãi mãi là bạn tốt của cậu, ở đây để giúp cậu giải quyết mọi khó khăn cho cậu.”

Họ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô, Khương Đại Hỉ đã có điểm đến. Cô muốn trở về Mậu Thành, trở về bên cạnh em gái và mẹ, trở về bên cạnh người bạn tốt Lâm Gia.



Mạnh Tuyết Mai vừa định đi ngủ, cửa nhà đã bị gõ vang.

Mở cửa ra, người đứng bên ngoài không phải Khương Tiểu Thiền, mà là cô con gái lớn Khương Đại Hỉ.

“Ơ! Đại Hỉ? Em gái con nói con ngày mai mới về mà.”

Khương Đại Hỉ mặt mũi phong trần mệt mỏi bước vào nhà.

Mẹ con hai năm không gặp, Khương Đại Hỉ hoàn toàn thay đổi, không còn tinh thần, ngoại hình cũng rất xộc xệch.

Vẻ mặt cô ủ rũ, cả người như chiếc bình sứ vỡ nát rồi được dán lại một cách miễn cưỡng, chỉ cần thổi nhẹ một hơi vào cô thì cô sẽ tan rã.

Đèn gác xép tối om, Khương Đại Hỉ hỏi mẹ: “Khương Tiểu Thiền chưa về sao ạ?”

Mạnh Tuyết Mai ấp úng.

Khương Đại Hỉ thở dài: “Nếu có điện thoại gọi đến thì mẹ đừng nghe. Con thay bộ đồ rồi ra ngoài, đến chỗ Lâm Gia một lát.”

Mạnh Tuyết Mai mới nói với cô, Khương Tiểu Thiền đang ngủ lại ở chỗ Lâm Gia.

Lời mẹ nói, chính là hơi thở cuối cùng thổi vào cô, Khương Đại Hỉ hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù Mạnh Tuyết Mai ngăn cản, mặc dù Mạnh Tuyết Mai giải thích, Khương Tiểu Thiền ở chỗ Lâm Gia sẽ không xảy ra chuyện gì, Khương Đại Hỉ cũng hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.

Cô thậm chí chưa kịp thay giày mà đã vội vàng xông ra khỏi cửa, chạy đến nhà bên cạnh đập cửa.

Trong nhà rõ ràng đèn vẫn sáng. Khương Đại Hỉ bấm chuông, bấm một lúc lâu, cửa mới từ bên trong mở ra.

Người mở cửa là Lâm Gia.

Phía sau anh đứng Khương Tiểu Thiền.

Cả hai đều mặc đồ ngủ. Cúc áo của Lâm Gia cài sai, hai má Khương Tiểu Thiền ửng hồng.

Khương Đại Hỉ mở miệng, nhưng không phát ra tiếng.

Ánh mắt cô liếc qua liếc lại giữa hai người vài lần, vẻ mặt trở nên khó tin.

Khi Khương Đại Hỉ đang quan sát Khương Tiểu Thiền, cô cũng đang quan sát chị mình.

Nhìn thấy bộ dạng của chị lúc này, trái tim Khương Tiểu Thiền lập tức thắt lại. Cô chưa bao giờ thấy Khương Đại Hỉ xinh đẹp và yêu thích làm đẹp lại xuất hiện trong tình trạng tồi tệ như vậy – Chị gái mặt mũi mệt mỏi, sắc mặt vàng vọt, môi khô nứt nẻ. Không biết là béo lên hay sưng phù, thân hình chị to lên một cỡ.

“Chị? Sao chị lại…”

Bất kể Khương Tiểu Thiền muốn nói lời quan tâm gì, vẻ mặt thương xót của cô đã làm tổn thương Khương Đại Hỉ.

Khương Đại Hỉ ưỡn thẳng lưng, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Lâm Gia.

“Bắt đầu từ khi nào?” Cô hỏi Lâm Gia.

Bầu không khí giữa ba người kỳ lạ, Khương Tiểu Thiền và Lâm Gia như bị Khương Đại Hỉ bắt gặp đang dan díu.

“Bọn mình ở bên nhau được hai tháng rồi.” Lâm Gia bình tĩnh trả lời.

Khương Tiểu Thiền đứng sang bên cạnh Lâm Gia, cùng anh chia sẻ sự thù địch từ chị gái.

“Chúng em yêu nhau được hai tháng rồi. Nhưng em đã thích Lâm Gia từ trước đó, em nghiêm túc với anh ấy, em đã trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, cũng phân biệt được thế nào là thích.”

Khi em gái nói chuyện, Khương Đại Hỉ vẫn nhìn Lâm Gia.

Sự bảo vệ kiên định gần như tỏ tình của cô khiến vẻ mặt anh trở nên dịu dàng.

Trong lòng dâng lên một nỗi hận méo mó, Khương Đại Hỉ cảm thấy bị phản bội gấp hai lần. Không che giấu sự bất mãn của mình, mặt cô sa sầm xuống, ánh mắt nhìn anh như tẩm độc.

Trước đây tin tưởng Lâm Gia bao nhiêu, bây giờ thất vọng bấy nhiêu. Cô lộ ra nụ cười mỉa mai: “Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi… Cậu đã để em gái vừa mới trưởng thành của tôi ngủ chung với cậu rồi?”

Dù câu nói này khó nghe và chói tai đến mức nào, Lâm Gia cũng không có lập trường để phủ nhận.

Thành thật mà nói, anh quả thật có những suy nghĩ không trong sạch với Khương Tiểu Thiền. Nếu Khương Đại Hỉ không làm họ gián đoạn, anh sẽ tiến xa đến đâu với cô, anh không thể đảm bảo.

Điều này không chỉ là sự sỉ nhục đối với Lâm Gia, Khương Tiểu Thiền nghe xong cũng không dễ chịu.

Anh ngay lập tức quyết định, việc này phải do mình xử lý, không thể liên lụy đến Khương Tiểu Thiền. Vỗ vỗ vai người bên cạnh, anh dịu dàng nói với cô: “Đã muộn rồi, em về nhà trước đi, anh nói chuyện với chị em một lát.”

“Ừ, em về trước đi.” Thái độ của Khương Đại Hỉ cũng giống như anh.

“Em không đi. Tại sao lại bàn về chuyện của em và Lâm Gia mà lại loại em ra ngoài? Các người đừng coi em như trẻ con nữa được không?” Câu cãi lại của Khương Tiểu Thiền khiến hơi thở của Khương Đại Hỉ trở nên gấp gáp.

Chị gái cần tránh xúc động quá mức vì bệnh hen suyễn. Sức khỏe của chị rõ ràng đã trở nên tệ hơn trước.

“Khương Tiểu Thiền! Em muốn làm chị tức chết phải không?” Khương Đại Hỉ trừng mắt nhìn cô một cách giận dữ, lồng ngực phập phồng bất thường.

“Chị đừng kích động, hãy điều chỉnh hơi thở lại. Em…” Bất đắc dĩ, Khương Tiểu Thiền chỉ có thể nhượng bộ.

“Vậy em về nhà trước, hai người nói chuyện mười phút thôi. Nhiều nhất là mười phút, Khương Đại Hỉ, nếu chị quá giờ không về, em sẽ quay lại tìm chị.”

Khương Đại Hỉ gật đầu.

Khương Đại Hỉ vào nhà Lâm Gia, còn Khương Tiểu Thiền bước ra ngoài một bước.

“Bộp.” Cánh cửa đóng lại sau lưng Khương Tiểu Thiền.

Khương Đại Hỉ đi vào trong, đến ngồi xuống ghế sofa.

Lâm Gia rót cho cô một cốc nước nóng, vẫn chu đáo như mọi khi.

Sau chuyến đi dài mệt mỏi, Khương Đại Hỉ đã khát. Nhưng trong lòng cô đầy phiền muộn, chỉ muốn hút một điếu thuốc.

“Có lửa không?” Cô hỏi.

Lâm Gia tìm trong bếp một hộp diêm đưa cho cô.

Kể từ khi Khương Tiểu Thiền chuyển đến ở cùng, không muốn để cô hít phải khói thuốc của mình, Lâm Gia đã quyết định bỏ hẳn thuốc lá.

Khương Đại Hỉ châm thuốc, tiện tay đưa cho anh một điếu.

Lưỡng lự một chút, Lâm Gia chọn cách nhận lấy điếu thuốc, không phải vì muốn hút, mà chỉ vì một tâm trạng kỳ diệu muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Que diêm được quẹt sáng giữa những ngón tay, ngọn lửa đỏ châm vào điếu thuốc, trong thoáng chốc, ánh lửa soi sáng đôi mắt đen thẫm của anh.

Khương Đại Hỉ bất ngờ lại nhớ về một số chuyện trong quá khứ.

Lần đầu tiên với Tề Thụ, anh ta ngậm điếu thuốc, ở vị trí trên.

Cô còn trẻ, chưa từng có kinh nghiệm như vậy, không thể hòa nhập, cơ thể đau nhức.

Muốn chuyển hướng chú ý, cô liếc thấy điểm đỏ cháy trên đầu điếu thuốc, mất tập trung nghĩ đến khuôn mặt của Lâm Gia.

Đưa tay ra, Khương Đại Hỉ giật lấy điếu thuốc từ miệng Tề Thụ, rít một hơi thật mạnh.

Đó là lần đầu tiên Khương Đại Hỉ hút thuốc.

Về sau, Khương Đại Hỉ thực sự chấp nhận Tề Thụ. Cô hút thuốc càng ngày càng nhiều, Tề Thụ trở thành bạn trai của cô, những lúc nghĩ đến Lâm Gia ngày càng ít đi.

Cô âm thầm chôn vùi mối tình đơn phương kéo dài đó.

Nhưng tình yêu không thể có được ngày xưa, cho đến tận bây giờ, vẫn là nỗi tiếc nuối khó nguôi của cô.

“Lâm Gia…” Đổi sang cách gọi nghiêm túc hơn, Khương Đại Hỉ đi thẳng vào vấn đề: “Hai người không hợp nhau, tốt nhất là chia tay sớm.”

Cuộc đối thoại này giống hệt như lần hai năm trước.

Khi đó, Khương Đại Hỉ cũng khuyên anh nên giữ khoảng cách với em gái mình.

“Em gái tôi không hiểu chuyện. Sao vậy Lâm Gia, cậu cũng không hiểu chuyện sao?”

Nhưng quan điểm của anh lúc này khác với lúc đó. Quyết đoán như Khương Tiểu Thiền, Lâm Gia chọn cách bảo vệ tình yêu của họ.

“Đại Hỉ, mình biết cậu muốn bảo vệ tâm hồn em gái, mình rất hiểu. Mình muốn nói với cậu rằng, mình và Khương Tiểu Thiền là nghiêm túc, mình thích em ấy.”

Nói lời yêu thương một cách đường hoàng, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng vô hạn.

Khương Đại Hỉ không ngờ rằng, có ngày cô sẽ thấy Lâm Gia lộ ra vẻ si tình như vậy, vì cô em gái từ nhỏ đã cạnh tranh với mình.

“Sao cậu có thể thích Khương Tiểu Thiền chứ?” Khương Đại Hỉ hỏi với giọng cáu kỉnh.

Lâm Gia ngẩn người, tro thuốc rơi xuống chân mà cũng không tránh.

“Tại sao mình không thể thích Khương Tiểu Thiền chứ?” Anh cười cay đắng.

“Bởi vì, cậu không nên lợi dụng lúc một cô gái chưa trưởng thành để quyến rũ em ấy, rồi ngủ với em ấy khi em ấy 18 tuổi. Tại sao đàn ông các cậu đều như vậy? Có phải đó là bản tính xấu xa được cài đặt trong gen không?”

Quyết tâm chia rẽ họ, Khương Đại Hỉ nói những lời cay độc, tuyệt tình.

“Bởi vì, bây giờ tôi sống không hạnh phúc, gia đình chúng tôi như một mớ hỗn độn, tất cả đều do cậu gây ra. Tại cậu khiến tay tôi bị thương hồi nhỏ, không thể tiếp tục học vẽ; tại vụ tai nạn đó, bố tôi vĩnh viễn rời xa chúng tôi. Tôi và Khương Tiểu Thiền đều thích những người đàn ông lớn tuổi hơn, tìm kiếm tình phụ tử ở bên ngoài, nguồn gốc của bi kịch là cậu. Những người đàn ông như cậu, chỉ giỏi gây ra đau khổ, rồi thừa cơ xâm nhập, đóng vai người cứu rỗi bên cạnh những cô gái trẻ.”

“Thế nào? Lý do tôi đưa ra đã đủ chưa?”

Khương Đại Hỉ đứng dậy rồi ném điếu thuốc vào cốc nước anh rót cho mình, làm chuyện xấu đến cùng.

Cô gay gắt cảnh cáo anh: “Lâm Gia, hãy tránh xa em gái tôi ra.”

“Mình không thể làm được.” Anh cũng đứng dậy theo Khương Đại Hỉ.

Khương Đại Hỉ muốn về nhà mình, anh cũng đuổi theo sau cô, như một cái đuôi không thể rũ bỏ.

Đi đến giữa đường, chỉ còn một bước nữa là đến nhà cô, Lâm Gia vẫn còn đang theo sau.

Khương Đại Hỉ dừng bước, cô khoanh tay hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Đại Hỉ, cậu trách mình, mình chấp nhận, nhưng đừng chỉ trích Khương Tiểu Thiền.” Anh nói nhẹ nhàng, giọng điệu khiêm tốn.

“Ý cậu là, tôi quản lý em gái tôi còn phải được sự đồng ý của cậu sao?”

Khương Đại Hỉ cảm thấy buồn nôn: “Cậu tự coi mình là phụ huynh quá rồi đấy. Lâm Gia, cậu không thấy kỳ cục sao? Vị trí của cậu đối với em ấy là gì? Bố? Mẹ? Anh trai? Vậy sao cậu còn mặt dày mày dạn yêu đương với em ấy, rồi ngủ với em ấy? Đạo đức giả quá đi.”

Khương Đại Hỉ rõ ràng đang nổi giận, nhưng những lời cô nói không phải không có lý.

Lâm Gia tất nhiên cảm thấy kỳ cục, làm sao để dung hòa giữa hai vai trò này là một đề bài anh chưa giải quyết được: anh không phải là người lớn đủ tư cách để cho em ấy sự giúp đỡ vô tư; càng không phải là người yêu đủ tư cách, trong tình yêu của họ, anh có nhiều chỗ làm chưa đủ, chẳng hạn như tối nay, anh đã không xử lý tốt sự bất an của Khương Tiểu Thiền. Lâm Gia 23 tuổi, về bản thân mình, vẫn còn nhiều vấn đề chưa giải quyết được, làm sao có thể đủ tư cách làm “phụ huynh” của Khương Tiểu Thiền.

“Việc cậu giao tiếp với Khương Tiểu Thiền không cần phải có sự đồng ý của mình. Mình chỉ là, không muốn hai chị em cãi nhau, giao tiếp trong lúc cãi nhau là méo mó…”

Không nghe hết lời của Lâm Gia, Khương Đại Hỉ có lập trường cứng rắn của riêng mình.

“Cậu không có tư cách can thiệp. Em gái tôi một tuần nữa sẽ lên đại học, tôi hy vọng trước đó, các người đừng gặp mặt nhau nữa.”

Cô không quay đầu lại, đi về phía nhà mình, sau đó khóa cửa lớn lại.

Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn.

Khương Tiểu Thiền gục trên bàn, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn, bên cạnh cô đặt một bát canh.

Thấy Khương Đại Hỉ về, mẹ cũng múc cho cô một bát canh nóng màu nâu.

“Đại Hỉ, con cũng uống chút canh an thần đi. Em gái con vừa rồi nóng giận quá, uống canh xong đã yên tĩnh rồi. Sáng mai, ba mẹ con mình cùng đi tìm thầy Giả, về tất cả những rắc rối sai lầm này, thầy Giả sẽ cho chúng ta một cách giải quyết.”

Không để ý đến bát canh của mẹ, không quan tâm đến em gái đang ngủ trên bàn ăn, Khương Đại Hỉ đi thẳng lên lầu.