Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 3: Bài Học Nhập Môn Đầu Tiên




Dịch: Vì anh vô tình



Biên: Mèo Bụng Phệ



***



=======



Lời thề giữ bí mật lúc nãy, thật sự liên quan đến đại đạo sao?



Sau khi ra khỏi căn nhà tranh, cặp mắt đen nhánh của Lam Linh Nga giống như mất đi ánh sáng. Người nàng nhẹ bẫng, bước chân bồng bềnh.



Bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh đỡ nàng, trong lòng bàn tay đó còn có một viên đan dược màu xanh nhạt.



Lý Trường Thọ nhẹ nhàng nói:



- Bồi Nguyên Ngưng Tức Đan, không có bất kỳ độc tính gì, dược tính vô cùng ôn hòa. Người bình thường chưa tu hành cũng có thể dùng để bồi bổ nguyên khí.



Lam Linh Nga rụt rè đáp:



- Cám ơn sư huynh...



Sau đó nàng nhận lấy đan dược, nghiêng người bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn. Đan dược vừa chạm nước bọt đã hòa tan, giống như một dòng suối dịu ngọt, làm nàng không kìm được mà hừ nhẹ một tiếng. Chỉ một thoáng, tinh thần nàng đã tốt hơn.



Bàn tay to lớn của Lý Trường Thọ từ từ tiến tới, xoa nhẹ đầu nàng, rồi nói:



- Tiểu sư muội thật là đáng yêu. Sau này muội cũng là người của Tiểu Quỳnh Phong. Trước tiên ta dẫn muội dạo chơi chung quanh, để làm quen hoàn cảnh nơi đây. Đợi sau khi sư phụ tỉnh thuốc… Khục… Tĩnh tọa xong. Người sẽ truyền thụ tâm pháp nhập môn cho muội, nếu như tu luyện có điều gì không hiểu cứ việc đến hỏi ta.”



Lam Linh Nga chắp tay sau lưng nhỏ giọng đáp:



- Xin cám ơn sư huynh.



Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng đi về phía bờ hồ, gọi với lại:



- Mau tới đây xem đám cá cảnh trong hồ này, đồ tốt đấy. Đây cũng là một phần tài sản quan trọng của Tiểu Quỳnh Phong chúng ta.



Lam Linh Nga vội vàng đi theo, giẫm lên thảm cỏ mềm mại, nhón chân nhìn về phía mặt hồ xa xa. Hồ nước trong suốt đến lạ thường, bên trong có từng đàn cá đang từ tốn bơi lội, chơi đùa.



Lý Trường Thọ chỉ vào mấy con cá có lớp vẩy năm màu hỏi:



- - Nhìn này, có đẹp hay không?



Lam Linh Nga bị đám cá cảnh thu hút, gật đầu lia lịa, khen không ngớt miệng:





- Ừ...đẹp…ừ..đẹp…



Bỗng nàng nghe được tiếng thủ thỉ của sư huynh mình ở bên cạnh:



- Chờ muội luyện được luồng linh khí đầu tiên, chúng ta sẽ mở tiệc cá liên hoan. Đám cá năm màu là một loại cá chuối, hương vị vô cùng ngon. Cho dù là rán, chưng, nướng, hay chiên, đều là món ngon nhất hạng. Càng hiếm thấy hơn là ăn thịt của chúng sẽ tăng chất lượng linh khí cho người luyện khí.



Trán Lam Linh Nga nhăn lại hỏi:



- Ăn thật sao?



Lý Trường Thọ đáp:



- Không thì nuôi bọn chúng làm gì?




Đoạn hắn giơ tay trái lên vãi xuống hồ một nắm gạo, trong miệng còn gọi:



- Ăn cơm!



Từng con cá từ khắp mọi nơi bơi tới, bên hồ cũng lập tức trở nên náo nhiệt. Lam Linh Nga thấy vậy hai mắt sáng lên.



Bàn tay của họ Lý đưa một túi vải nhỏ cho nàng rồi nói:



- Cho muội đấy, trong này là thức ăn cho cá. Nếu muội thích, sau này trọng trách cho cá ăn sẽ giao cho muội.



Lam Linh Nga vui vẻ đáp lại:



- Vâng! Cảm ơn sư huynh nhiều!



Đoạn nàng đổ ra một ít thức ăn, rắc xuống hồ. Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như sợ thức ăn rơi quá mạnh sẽ đập nát những chiếc vẩy xinh đẹp của bầy cá.



Lý Trường Thọ ở bên bình tĩnh mỉm cười nghĩ thầm:



- Khà khà, mỗi ngày cứ bớt đi một việc, là lại có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc tu hành rồi... Từ góc độ này thì có sư muội cũng không tệ lắm.



Bàn tay nhỏ nhắn của Lam Linh Nga rắc từng chút thức ăn xuống, dưới nước đám cá năm màu kết thành từng đàn lúc ẩn lúc hiện, chơi đến quên cả trời đất.



Lý Trường Thọ đợi ở bên cạnh một lúc, bỗng ngón tay khẽ búng. Mặt hồ nổi lên hai cột nước nhỏ, hai con cá chuối bị lôi lên khỏi mặt nước. Sau đó bị hắn kéo về, tạo thành một quả cầu nước, cất vào ống tay áo.



Lam Linh Nga đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, nhỏ giọng hỏi:



- Sư huynh sao lại bỏ cá vào trong tay áo?




Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:



- Quà biếu đấy! Đừng tưởng Độ Tiên môn chúng ta là môn phái tu Tiên, đạo lí đối nhân xử thế so với thế tục cũng không khác lắm. Lát nữa phải dẫn ngươi đi đăng ký, cũng không thể đi tay không.



Lam Linh Nga chớp chớp đôi mắt, mặc dù không hiểu lắm, nhưng nàng vẫn khéo léo nói một câu:



- Lại làm phiền sư huynh rồi.



Lý Trường Thọ đáp:



- Không có gì, chơi chán thì qua bên này đi.



Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới vườn thuốc cách đó không xa. Lam Linh Nga nhìn đám cá đang tụ tập bên hồ, nhẹ nhàng vẫy tay với chúng rồi vội vàng đi theo.



Trong vườn thuốc, Lý Trường Thọ giới thiệu sơ lược chủng loại và công hiệu của mấy trăm cây thuốc quý. Lam Linh Nga ở bên cạnh cố gắng nhớ kỹ, nhưng nàng cũng không biết mình đã bị sư huynh xem là người làm vườn mới. Nghe tiếng nói ấm áp của sư huynh, cô bé không khỏi nghĩ tới giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp của mẹ...



Cảnh sắc Tiểu Quỳnh Phong cũng không tệ, thực sự không cần giới thiệu nhiều.



Lý Trường Thọ mang theo tiểu sư muội dạo quanh căn nhà tranh hai vòng. Rồi làm phép gọi ra một đám mây trắng, mang theo Lam Linh Nga đứng trên đó bay tới dãy núi chính giữa.



Lam Linh Nga tò mỏ hỏi:



- Sư huynh có thể cưỡi hạc tiên không?"



Lý Trường Thọ đáp:



- Được, chỉ cần có thể ngự vật là được.




Lý Trường Thọ nhẹ nhàng điểm mây trắng dưới chân, đám mây đột nhiên phát ra một tiếng hót rồi biến thành con hạc tiên lớn. Hai cánh nó dang ra, chở hai người bay chầm chậm về phía trước. Đôi mắt to của Lam Linh Nga lập tức sáng lấp lánh, bàn tay nhỏ túm chặt đạo bào sư huynh, cúi đầu tấm tắc khen.



Lý Trường Thọ nói:



- Chỉ là thuật che mắt đơn giản mà thôi. Về sau ngươi muốn bay lượn trong tông môn, phải nhớ rõ mấy điều.



Cô bé ngạc nhiên hỏi:



- Điều gì vậy sư huynh?



Lý Trường Thọ hắng giọng, sửa sang lại những điều đã chuẩn bị từ trước. Hắn quyết định nên dạy bảo sư muội từ những việc nhỏ nhặt trước. Thế là hắn chân thành nói:



- Muốn bay trong sư môn, đầu tiên là phải chú ý độ cao. Không được quá cao, cũng không thể quá thấp. Vì chỗ cao thường xuyên có vài tiền bối cao nhân trong sư môn đi ngang qua, chính diện đụng phải bọn họ thì sẽ dễ dàng mạo phạm. Sư muội ngươi phải nhớ kỹ, bị đám tiền bối cao nhân này chú ý, sẽ có khả năng năm phần lưu lại ấn tượng tốt, năm phần lưu lại ấn tượng xấu. Lưu lại ấn tượng tốt thì chưa chắc sẽ được lợi lộc gì, nhưng lưu lại ấn tượng xấu thì tất nhiên sẽ để lại chút hoạ ngầm.




Cho nên, tốt nhất là đừng để bọn họ chú ý tới, gặp thì hành lễ là được. Cứ làm tròn bổn phận của mình là đủ rồi.



Lam Linh Nga lễ phép đáp:



"Vâng, Linh Nga nhớ kỹ!"



Họ Lý lại nói tiếp:



- Còn nữa, cũng không thể bay quá thấp. Bởi vì quá thấp sẽ dễ dàng bay qua một số ngọn núi có người ở. Trong môn phái, mặc dù bề ngoài là hòa thuận với nhau, nhưng sau lưng cũng có cạnh tranh. Lại có rất nhiều người để ý đến mấy cái bảng xếp hạng nhàm chán. Nếu bay quá thấp, dễ bị bọn họ nhằm vào. Cho nên, qua trăm năm tìm hiểu, sư huynh ta đã tổng kết ra một độ cao bay thích hợp trong sơn môn. Từ chỗ chúng ta xuất phát, bay lên không quá ba mươi trượng đến năm mươi trượng, độ cao này rất ít gặp được đồng môn, lại càng không cần phải nói đến tiền bối cao nhân..."



Lam Linh Nga nghe sư huynh mình nói một tràng dài, cố gắng ghi nhớ những điều này trong lòng. Lại không kìm được ngước lên nhìn khuôn mặt góc cạnh, cân đối của sư huynh. Quả nhiên, sư huynh rất tuấn tú, lại còn vô cùng chu đáo...



...



Cùng với âm thanh của sư huynh không ngừng căn dặn suốt dọc đường, cuối cùng Lam Linh Nga cũng tới chủ phong Độ Tiên môn.



Ngọn núi này nằm ở trung tâm của Độ Tiên môn. Đây cũng là ngọn núi hiểm trở nhất, cao nhất trong mấy chục ngọn núi, tựa như một thanh kiếm đâm thẳng lên trời, xuyên vào trong mây xanh. Cho nên, nơi đây cũng được gọi là Phá Thiên Phong.



Phá Thiên Phong có một tòa Tiên điện, là nơi chưởng môn cùng các vị trưởng lão, phong chủ nghị sự. Ngày bình thường cũng là khu vực cấm bay, các đệ tử không có sự cho phép không thể tiếp cận được. Giữa sườn Phá Thiên Phong có một dãy cung điện được xây dựng dựa vào núi, nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại.



Được sư huynh giới thiệu, Linh Nga cũng biết được nơi này là “cơ quan” quản lí tất cả sự vụ trong tiên môn. Tất cả các đệ tử trong môn mỗi tháng đều tới đây lĩnh trợ cấp, cũng là nơi định kỳ tới báo cáo tiến triển quá trình tu đạo của mình.



Bước trên con đường đá xanh, Lam Linh Nga ngạc nhiên phát hiện, mình và sư huynh dường như đang ẩn thân vậy. Ở chỗ này có rất nhiều đồng môn khác, nhưng không hề có ánh mắt nào nhìn hai người bọn họ. Coi như ngẫu nhiên có người nhìn về phía bên này, cũng sẽ nhanh chóng lướt qua...



Giọng nói của Lý Trường Thọ lại vang lên trong tai Linh Nga, vẫn không ngừng dạy bảo như cũ:



- Linh Nga ngươi phải nhớ kỹ, không để người khác chú ý, giảm cảm giác tồn tại mình xuống thấp nhất. Đây chính là phương thức tránh nhiễm nhân quả tốt nhất. Ta đã cải tiến một phép thuật che giấu khí tức bản thân, chờ ngươi tu hành nhập môn sẽ truyền thụ cho ngươi.



Lam Linh Nga đáp:



- Vâng, cảm ơn sư huynh.



Lý Trường Thọ cười tủm tỉm trả lời:



- Không cần, đây đều là việc sư huynh phải làm.



Rồi hắn lại mang theo Lam Linh Nga đi qua cung điện treo bảng hiệu "Bách Phàm điện".



Trong điện, Lam Linh Nga nhìn sư huynh mình lấy ra hai con cá chuối, cùng với một vị đạo trưởng trung niên phụ trách đăng ký trong môn nói chuyện thân thiết như người trong nhà. Nàng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn.



Sư huynh ta thực quá ổn trọng!