Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 2




Lặn lội đường xa chạy đến môn phái, An Vũ Hàng rốt cục gặp được chưởng môn, thống khoái đối thoại với chưởng môn một trận, âm hiệu kết thúc, cậu chính thức gia nhập Độc Tiên giáo.

Độc Tiên giáo tên như ý nghĩa, là dùng độc giết người, vũ khí là một thanh trường tiên (roi dài), thuộc loại chức nghiệp DPS (damage per second – tổn thương mỗi giây) viễn trình bùng nổ cao, cũng là chức nghiệp duy nhất trong tất cả các chức nghiệp của có thể sử dụng thú cưng để phối hợp chiến đấu. Chỉ là thú cưng yêu cầu phải tự mình nuôi dưỡng, cấp bậc của thú cưng nuôi được cũng quyết định độ cao thấp tính công kích và phòng ngự của Độc Tiên giáo.

Thay trang bị môn phái cấp thấp, An Vũ Hàng vừa quay đầu, lại không tìm được bóng dáng của sư phụ. An Vũ Hàng nhìn thoáng qua vị trí của sư phụ, không biết từ lúc nào sư phụ cư nhiên chạy đến chủ thành. An Vũ Hàng cũng không hỏi, cậu biết rất nhiều sư phụ sau khi thu nhận đồ đệ đều là nuôi thả, phương thức này tựa hồ cũng được hầu hết game thủ chấp nhận. An Vũ Hàng không phải người mới chơi, cho nên cho dù bị nuôi thả cũng không ảnh hưởng gì, cậu cũng không thèm để ý.

Nhận nhiệm vụ, chạy đến địa điểm làm nhiệm vụ, An Hân bắt đầu đánh quái, bởi vì hiện tại cấp bậc của cậu còn thấp, kỹ năng cũng ít, máu lại mỏng, cho nên đánh quái đánh đến thập phần khó khăn, chỉ có thể sau khi dùng độc thì bắt đầu điên cuồng chạy trốn, nhưng không thể rời khỏi phạm vi chiến đấu, mãi đến khi độc đó độc chết đám quái trong nhiệm vụ.

Đám tiểu quái thì còn dễ ứng phó, chờ đến phiên quái tinh anh máu dày công kích lại cao xuất hiện, An Vũ Hàng cũng không dễ đánh như vậy nữa. Tuy nói có thể giữ quái, nhưng nó một chiêu có thể đánh rụng 20% lượng máu của An Vũ Hàng, kỹ năng dùng độc ủa An Vũ Hàng cũng dùng tới, nhưng mỗi lần cũng chỉ có thể diệt được khoảng 3% lượng máu của quái tinh anh, quả thật không đáng nhắc tới.

Ngay tại lúc An Vũ Hàng còn sót lại không tói 10% lượng máu, Lạc Hoa Độc Lập đột nhiên nhảy ra xuất hiện trước mặt cậu, một chia hạ xuống, liền tiễn quái tinh anh đi gặp thủ hạ của nó.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Em ngược lại rất chịu khó. Loại quái này đánh một mình không dễ, lần sau nếu muốn đánh có thể trực tiếp gọi tôi.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừm… Dù sao tôi rảnh rỗi cũng không có việc gì làm…

An Vũ Hàng không dự đoán được sư phụ cậu sẽ trở về, đành phải tùy tiện nói đại một lí do.

『Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Ừm, đến giao dịch.

Nói xong, Lạc Hoa Độc Lập liền gởi đến một lời mơi giao dịch. Sau khi An Vũ Hàng đồng ý, Lạc Hoa Độc Lập đặt vào trong khung giao dịch một cái túi 26 ô, đan dược gấp đôi kinh nghiệm, lam dược phục hồi phần lớn lượng máu, cùng với vật phẩm gia tăng ti vu.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ, mấy thứ này thưởng sư đồ cũng có đưa.

Mấy thứ này xác thực đều là những vật cậu vô cùng cần thiết, cũng là vật phẩm cần để thăng cấp, nhưng cậu thật sự không ngờ mới vừa nhận thức sư phụ, liền nhận đồ của người ta. Cho dù trong túi của cậu không có tiền, nhưng cũng không phải là đảng ngửa tay xin đồ.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Những thứ hệ thống tặng cho số lượng có hạn, khẳng định không đủ để em dùng để thăng cấp. Mấy thứ này em cầm trước đi, không đủ lại đến gặp tôi lấy. Em nhanh chóng mãn cấp đi, chúng ta có thể cùng nhau chơi.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, cám ơn sư phụ.

Nhận được thì cứ nhận, mãn cấp là chuyện quan trong nhất, chờ về sau trong túi có tiền rồi, lại mua chút đồ sư phụ có thể dùng trả lại là được.

『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Không cần khách sáo. Tôi đi đánh lôi đài với bạn, lui đội trước, em có việc thì mật tán gẫu cho tôi.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, tạm biệt sư phụ.

Lạc Hoa Độc Lập lui đội, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng. An Vũ Hàng lại bắt đầu ‘lê lết’ thăng cấp, có lam dược hồi máu cao cấp, quái tinh anh cũng dễ đánh hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không bị đánh mấy cái liền nằm đo đất.

Làm xong nhiệm vụ môn phái vừa lúc lên cấp 25, thời gian cũng không còn sớm, An Vũ Hàng mở kênh hảo hữu, sau đó trên mục thêm bạn tốt gõ vào ba chữ —— Liễm Túy Nhan. Tên được nhập vào, nhưng lúc xác định cậu lại có chút do dự. Đột ngột thêm bạn tốt với người ta như vậy tựa hồ có chút kỳ quái. Nhưng cậu đến server này hơn phân nữa là vì có thể gặp được nam thần, không thêm lại cảm thấy rất tiếc nuối. Trong lòng giãy dụa nửa ngày, An Vũ Hàng cắn răng một cái, chọn xác định.

Tên cùng ảnh đại diện của nam thần xuất hiện trong khung hảo hữu của cậu, nhưng là màu xám —— Nam thần không online. An Vũ Hàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng cảm ơn sự linh hoạt của nhà phát hành, cho dù đối phương không online cũng có thể đơn phương thêm đối phương thành bạn tốt. Nhìn chằm chằm cái tên của nam thần trong chốc lát, An Vũ Hàng thỏa mãn tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn phải lên lớp. Thấy cậu muốn ngủ, Thời Nhiễm cũng tắt máy tính. Trần Lượng không chịu nổi cảnh ở trong phòng vẫn chưa trở về, Thời Nhiễm vẫn chừa cửa cho cậu ta.

Một đêm an tĩnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, có người đến gõ cửa phòng ký túc xá, Thời Nhiễm đã thức dậy trước đó đi ra mở cửa.

“Chào buổi sáng!” Viên Gia đứng ngoài cửa vẻ mặt tươi cười, so với thái dương bên ngoài còn chói mắt hơn.

“Sớm như vậy? Vào đi.” Thời Nhiễm nghiêng người, để cậu vào nhà.

“Vũ Hàng còn chưa dậy sao?” Viên Gia nhìn thoáng qua giường An Vũ Hàng, An Vũ Hàng đang trùm chăn ngủ say.

“Hôm nay 10 giờ mới có tiết, không cần dậy sớm như vậy.” Thời Nhiễm không muốn quấy rầy An Vũ Hàng và Trần Lượng, thanh âm hạ thấp một chút, nói: “Ăn điểm tâm chưa? Kêu Tư Húc cùng đi luôn hay sao?”

“Hắc hắc, không vội.” Viên Gia cười cười, trèo lên cây thang đứng ở bên cạnh giường tầng của An Vũ Hàng, vươn tay nhéo nhéo cằm An Vũ Hàng, nói: “Tiểu mỹ nhân, anh trai đến rồi đây, dậy mau.”

An Vũ Hàng nhắm mắt hất tay Viên Gia ra, mày cau lại.

Viên Gia cũng không tức giận, tiếp tục đùa giỡn An Vũ Hàng, “Còn không chịu dậy anh sẽ chui vào chăn cưng đó.”

An Vũ Hàng hơi hơi mở mắt ra, thanh âm mang theo buồn ngủ biếng nhác nói: “Đi qua một bên chơi đi…”

“Ây da, nghe cái giọng nhỏ nhẹ này, khiến anh nghe mà nổi lên cảm giác luôn.” Viên Gia híp mắt cười nói: “Cưng nếu là con gái, anh trai khẳng định sẽ nhịn không được cho xem.”

An Vũ Hàng đẩy Viên Gia một cái, ngồi dậy. May mắn Viên Gia nắm chặt cây thang, nếu không nói không chừng đã bị đẩy cho té xuống.

Khóe miệng Thời Nhiễm co giật, không để ý cái tên Gia Viên thích đùa giỡn người khác này nữa. Cậu và Gia Viên cũng là bạn học thời cấp 3, hơn nữa còn là cùng lớp, trường học của bọn họ có không ít người lúc thi đại học đều lựa chọn Đại học F, cho nên ở đây gặp được bạn học hồi trung học cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Kể từ khi Viên Gia trở nên quen thuộc với An Vũ Hàng, liền nhiều thêm một người thích đùa giỡn An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng đích xác lớn lên xinh đẹp, mắt to tròn mũi cao thẳng, trong trường có rất nhiều nữ sinh còn không xinh đẹp bằng cậu, cho nên Viên Gia thích trêu chọc An Vũ Hàng, điểm này Thời Nhiễm ngược lại có thể hiểu được. Mỗi lần nếu không phải bị An Vũ Hàng đẩy chính là bị đánh, nhưng Viên Gia vẫn cứ bất khuất, chuyện này khiến Thời Nhiễm không quá hiểu được, giải thích duy nhất chính là, tên này là một tên cuồng M.

Ngồi trên giường trong chốc lát, An Vũ Hàng triệt để thanh tỉnh, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức bên cạnh giường, mới vừa qua 7h…

“Ông đến đây sớm như vậy làm gì?” An Vũ Hàng liếc mắt nhìn Viên Gia còn đang đứng bên cạnh giường cười tủm tỉm, hỏi.

“Tui chuyển phòng.” Viên Gia nói.

“Chuyển phòng? Đừng nói cho tui biết là dọn đến phòng bọn này chứ.” An Vũ Hàng cũng không phải là ghét bỏ Viên Gia, nhưng cũng không muốn có người mỗi ngày ở trước mình khoe chỉ số thông minh và giới hạn tiết tháo.

“Không phải, là ở chung với Tư Húc.” Vẻ mặt của Viên Gia có chút đắc ý.

“Ông xác định Tư Húc sẽ không đuổi ông ra ngoài?” Thời Nhiễm cười như không cười nhìn Viên Gia.

Viên Gia biểu tình đầy đắc ý đáp: “Cậu ấy còn đang ngủ, tui lén bỏ hành lý của mình vào.”

An Vũ Hàng nguýt cậu ta một cái, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.

Nói đến cũng khéo, Địch Tư Húc cũng là bạn học thời trung học của bọn họ, hơn nữa còn cùng lớp với An Vũ Hàng, nhưng hai người tính tình đều đạm nhạt, cho nên dù học cùng lớp 3 năm, vẫn chưa nói với nhau được mấy câu. Mà Viên Gia bởi vì tính cách tốt, người lại nhiệt tình, hồi trung học đã quan hệ không tệ với Thời Nhiễm, bất quá lại không quá quen thuộc với An Vũ Hàng và Địch Tư Húc.

Sau khi đại học, bốn người phát hiện bọn họ không chỉ cùng trường, còn cùng khoa. Duyên phận như thế, hơn nữa quan hệ giữa An Vũ Hàng và Thời Nhiễm càng ngày càng tốt, cho nên bốn người liền hay chơi chung, trở thành bạn tốt.

Phòng ngủ của Địch Tư Húc ở ngay bên cạnh phòng của bọn An Vũ Hàng, tìm người cũng xem như thuận tiện, nhưng phòng ngủ của Viên Gia lại cách bọn họ rất xa. Lần này trong phòng của Địch Tư Húc có một người bởi vì nguyên nhân riêng nên không ở lại trường, liền trống ra được một giường ngủ. Việc sắp xếp phòng ngủ ở đại học kỳ thật cũng không quá nghiêm khắc, cho nên Viên Gia đi xin đổi phòng ngủ, thầy giáo phụ trách an bài phòng ngủ cũng không hỏi nhiều, liền cho đổi.

Chẳng qua việc này Viên Gia làm lặng lẽ, mãi đến khi nhận được chìa khóa phòng ngủ 302, kéo hành lý lại đây mới nói cho đám An Vũ Hàng biết.

Lúc này, Trần Lượng cũng dậy, mơ mơ màng màng xuống giường chào Viên Gia một tiếng, liền đi vào toilet rửa mặt.

Viên Gia nói với An Vũ Hàng và Thời Nhiễm: “Đêm nay đến Dịch Hương Cư, tui mời khách. 5h30 gặp mặt ở cửa Đông trường học nhá.”

“Trúng xố số sao mà hào phóng vậy?” Thời Nhiễm cười nói.

“Tui không phải chuyển phòng sao? Cứ cho là đón gió tẩy trần đi.” Viên Gia cười nói.

“Vậy cũng phải là bọn này mời ông chứ.” Thời Nhiễm nói, thấy thế nào thì cái người được đón gió phải là Viên Gia mới đúng.

“Anh em nhà mình không, để ý mấy cái đó làm gì? Tui vừa lúc có thẻ giảm giá, còn không đi ăn sẽ quá thời hạn.” Viên Gia nói thẳng.

“Vậy đi đi, bọn này sẽ không khách khí.” Viên Gia làm người vốn hào phóng, Thời Nhiễm cũng không tranh với cậu.

“Vậy tui về trước nhá.” Viên Gia nói xong, lại nhéo cằm An Vũ Hàng một cái, nói: “Ông nếu là con gái thì tốt quá rồi.”

An Vũ Hàng một cước đá cậu xuống thang, tức giận nói: “Cút đi!”

Viên Gia cười hắc hắc, cũng không nói gì thêm, quay đầu rời đi.

Thời Nhiễm nhìn Viên Gia bị đạp còn vui tươi hớn hở, ước gì có thể đá bồi thêm một cước nữa, da mặt này, thật sự là vô địch.

Bốn người cùng khoa nên lên lớp dĩ nhiên cũng đi cùng nhau, bất quá Viên Gia lấy danh nghĩ thu dọn hành lý, trốn tiết học buổi sáng. Chờ Địch Tư Húc ăn cơm trưa xong trở về, hành lý của Viên Gia vẫn còn nằm trong vali hành lý, căn bản chưa hề được động đến, ngược lại máy tính đã đặt sẵn trên bàn, đang hưng trí bừng bừng mà đánh phó bản, rõ rành rành là một thanh niên nghiện net.

Buổi tối, bốn người cùng nhau đi đến Dịch Hương Cư. Dịch Hương Cư cách Đại học F không xa, cho nên bốn người cũng không gọi taxi, chậm rãi đi bộ qua.

Bốn nam sinh đều không tính là lùn đi bộ song song thành hàng trên đường tự nhiên là khiến người ta chú ý, nhất là giá trị nhan sắc đều rất cao, có đủ tất cả các đặc điểm: An Vũ Hân thuộc loại hình xinh đẹp, có chút mỹ cảm trung tính, chỉ là biểu tình rất ít; Thời Nhiễm thuộc loại hình nhã nhặn thanh tú, thoạt nhìn tương đối thân thiện; Địch Tư Húc thuộc loại cao lớn lãnh khốc, luận bộ dạng cậu là người đẹp trai nhất trong bốn người, nhưng lại trưng ra bộ mặt than, cảm giác đặc biệt khó tiếp cận; Mà Viên Gia là loại hình đẹp trai sáng lạn, rất thích cười, cũng rất biết nói chuyện, có mặt cậu, cho dù An Vũ Hàng và Địch Tư Húc đều không nói lời nào, cũng sẽ không thấy tẻ nhạt, nam sinh như cậu nhân duyên tốt tất nhiên không cần phải nói, ai cũng có thể kết thành bạn bè, theo lý mà nói hẳn là loại hình rất được nữ sinh hoan nghênh mới đúng, nhưng khiến cậu hoang mang chính là, đến nay cậu vẫn chưa tìm được bạn gái, không chỉ là một tên tiểu xử nam, mà ngay cả nụ hôn đầu tiên vẫn còn lưu giữ trọn vẹn đến tận giờ…

Bốn người một đường nhận được không ít sự chú ý, nhưng không ai để ý đến điều này.

Đến cửa Dịch Hương Cư, Viên Gia liền choáng váng —— Đám người xếp hàng dài bên ngoài này là ai chứ!

Thời Nhiễm vỗ lên vai Viên Gia một cái, hỏi: “Ông đặt chỗ chưa?”

“Ớ…” Viên Gia ở trong lòng tính toán, nếu mình nói chưa đặt, khả năng không bị đánh chết được khoảng bao nhiêu?

An Vũ Hàng đối với sự ngu xuẩn của Viên Gia đã thành thói quen, chỉ là bất đắc dĩ nhìn cậu, đôi mắt hoa đào ngập nước kia khiến Viên Gia thiếu chút nữa quỳ xuống hô to: Đại hiệp cầu ngài đừng nhìn, lỡ như tui cong luôn thì làm thế nào?!

Địch Tư Húc nhìn thoáng qua đám người đứng ngoài cửa, nói với Viên Gia: “Giờ ông đi lấy số chờ vị trí đi, chúng ta hẳn phải chờ thêm ít nhất là 10 phút nữa.”

Viên Gia nghe vậy lập tức chạy đi, vào trong nhà hàng hỏi nhân viên phục vụ lấy số thứ tự chờ vị trí.

Lấy được số, Viên Gia cười khổ mấy tiếng: “Bọn họ nói phải đợi ít nhất nửa tiếng đến 40 phút nữa. Nếu không, chúng ta tìm chỗ nào ngồi trước một chút?”

Trời tháng 11, thời tiết đã chuyển lạnh, đứng ở ngoài đường như vậy, khẳng định chịu khổ.

“Được rồi, đến lúc đó kêu đến chúng ta lại không nghe, liền mất công chờ đợi.” Thời Nhiễm nói. Lúc này vừa lúc có mấy người đứng đợi bên ngoài có chỗ đi vào, bốn người ngồi vào chỗ trống bên cạnh tường đợi, xem như là tránh gió.

“Vốn dĩ nghĩ rằng chúng ta đến sớm như vậy, sẽ không có quá nhiều người chứ.” Viên Gia ái ngại nói. Kỳ thật suy nghĩ của cậu không sai, giờ này vừa đến giờ cao điểm tan tầm, giới đi làm chỉ là tới dùng cơm, còn phải mất một khoảng thời gian trên đường, bọn họ đi bộ tới đây, theo lý mà nói phải nhanh hơn những người khác mới đúng. Chẳng qua cậu lại tính sai, dù sao nơi này còn có giới sinh viên, giới nhân viên văn phòng đi làm gần đó, thậm chí còn có người dân sống ở lân cận đến liên hoan gia đình.

“Không sao, nói chuyện một lúc là tới rồi.” An Vũ Hàng tuy rằng cảm thấy Viên Gia mù quáng tin tưởng răng ‘Sẽ không có quá người đến sớm như vậy’ thực ngốc, nhưng bản thân cậu cũng không phải người khó tính, chờ đợi với cậu mà nói cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận, cho nên cũng không trách cứ Viên Gia cái gì.

“Ừ, ông lần tới nhớ đặt chỗ trước là được.” Thời Nhiễm cười nói.

Bốn nam sinh tụ cùng một chỗ, nội dung tán gẫu cơ bản đều là bóng đá, bóng rổ, hoạt động của trường này nọ, nghe thì đơn điệu, nhưng bọn họ tán gẫu ngược lại rất cao hứng.

“Viên Gia?” Viên Gia đang nói hăng say, liền nghe có người gọi mình.

Bốn người theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh một chiếc xe ở ven đường, hiển nhiên là vừa xuống xe. Người đàn ông nhuộm tóc màu nâu nhạt đứng cạnh cửa ghế phó lái cười nói: “Thật là trùng hợp ha.”

“Anh!” Viên Gia nhìn thấy người kia, cười vui vẻ bước nhanh qua, tựa hồ rất thân thiết với người anh này.

Biểu tình của người đàn ông bước từ ghế lái xuống rất đạm nhạt, có một loại quý khí trên người khiến rất nhiều người đang đứng xếp hàng chờ không tự giác được mà nhìn qua. Người đàn ông nhìn thoáng qua Viên Gia, lại đảo qua ba người đang ngồi bên cạnh tường, khi nhìn thấy An Vũ Hàng, tầm mắt hơi dừng lại một chút, sau đó liền bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.

Nhìn hai người đàn ông một thân trang phục hưu nhàn, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ. Nhìn nhìn lại áo bông trên người mình, tuy rằng cũng không rẻ, nhưng so sánh ra liền cảm thấy quả nhiên còn là trẻ con. Đối với sự chênh lệch giữa tinh anh điển hình và giới sinh viên, An Vũ Hàng cũng không nghĩ quá nhiều, chẳng qua cảm thấy cái thứ gọi là khí tràng này thật sự là học không được, gia thế, học thức, khí chất và năng lực, thiếu một thứ cũng không được. Cậu hy vọng có một ngày bản thân cũng có thể trở thành một người ưu tú như vậy, nhưng lại có chút hoài nghi đây chẳng qua chỉ là mục tiêu tốt đẹp của cậu mà thôi…