Tám năm trước, Đường Thiên Viễn mới mười bốn tuổi, một chàng thiếu niên mới lớn.
Bên cạnh hắn có một nha hoàn tên là Lệ Chi[2], lớn hơn hắn hai tuổi, nàngta có bàn tay bàn chân rất đẹp. Đường Thiên Viễn nhận thấy lúc đó mìnhcó chút thiên vị, đối đãi với nha hoàn này đương nhiên tốt hơn hẳn. Khiđó hắn mới mấy tuổi chứ, nếu nói là do dành tình cảm sâu đậm cho nhahoàn này thì chắc chắn là hắn chưa nghĩ tới, nhưng chí ít Lệ Chi cũng là một món đồ chơi xinh đẹp, có thể thỏa mãn nhu cầu ham muốn cái đẹp thời niên thiếu.
Có lẽ do hắn quá khoan dung nên nàng ta vô cùng tùy tiện, buông thả. Đường Thiên Viễn mười bốn tuổi, đang trong giai đoạntrưởng thành toàn diện nên khó thể nào không nghĩ đến chuyện tình cảmnam nữ. Vừa hay Lệ Chi cũng có tình ý nên thường lén khiêu khích hắnbằng lời nói. Cuối cùng một ngày nọ, Đường Thiên Viễn uống hơi say,không kiềm chế được bứt rứt trong lòng.
Chỉ trách hai người togan quá mức, cởi quần áo ở ngay trong thư phòng. Ngày ấy, phu nhânthương con trai đọc sách mệt mỏi, bèn mang vài món ăn ngon đến thưphòng. Khi đến, bà không cần gõ mà đẩy cửa bước vào, không thấy con trai chăm chỉ đọc sách mà chỉ thấy cảnh hắn đang ra sức lột quần áo của nhahoàn.
Phu nhân liền nổi cơn thịnh nộ. Con trai mới mười bốn tuổimà đã bị con hồ ly tinh này dụ dỗ làm cho hư hỏng rồi! Bà ra lệnh chongười hầu đem Lệ Chi kéo xuống đánh đến chết. Đường Thiên Viễn đang sayrượu cũng bị dọa cho tình, biết mẹ mình làm thật, hắn đau khổ cầu xinnhưng cũng không có kết quả. Không dừng lại ở đó, vì muốn cho con traimình nhớ kỹ bài học này, bà cố ý cho người đánh Lệ Chi ngay bên ngoàithư phòng, Đường Thiên Viễn ở bên trong nghe rõ mồn một tiếng kêu thảmthiết của Lệ Chi. Cũng không biết là nghe được bao lâu, tiếng kêu củanàng ta dần dần yếu đi, cuối cùng im bặt.
Lúc bọn hạ nhân kếtthúc công việc thì Lệ Chi đã tắt thở từ lâu, thân dưới là một mảng máuthịt lẫn lộn, những ngón tay từng rất xinh đẹp do phải bám chặt vào ghếmà bật cả móng, máu me be bét. Hình ảnh đó để lại ảnh hưởng quá lớn choĐường Thiên Viễn, nên từ đó về sau hắn không thân mật quá mức với đámnha hoàn nữa.
Sau này hắn dần trưởng thành, tình trạng này vẫnkhông hề được cải thiện, Đường phu nhân mới nhận ra lúc trước hình nhưmình đã làm hơi quá. Bà lại một lần nữa tìm những nữ nhân tốt hơn chocon trai, nhưng dù là người thế nào thì Đường Thiên Viễn cũng không hềchạm đến.
Không phải là hắn giận dỗi mẫu thân. Chuyện từng trảiqua thời niên thiếu sẽ thành nỗi ám ảnh theo hắn suốt cuộc đời. Nóichung là từ sau khi xảy ra chuyện đó, mỗi lần thấy nha hoàn là theo bảnnăng, hắn lại cố gắng tránh xa.
Nam tử trong những gia đình giàucó, đến mười bảy mười tám tuổi là không ít người đã nếm thử mùi vị hoanlạc. Ở phương diện này, Đường Thiên Viễn lại là người đặc biệt. Hắnkhông muốn chạm vào nha hoàn, càng không thích cợt nhả chơi đùa cùng kỹnữ, đối với những cô gái chủ động tìm đến trêu ghẹo hắn lại càng xacách, cũng chưa chịu cưới vợ… những nguyên nhân trên hợp lại khiến hắntrở thành một xử-nam-lâu-năm ở tuổi hai mươi hai.
Đây không phải là chuyện mất mặt, nhưng cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Loại chuyện này không tiện nói với người khác. Nhưng những người hầu hạ bên cạnh hắn đều tự hiểu, chẳng hạn như Hương Qua và Tuyết Lê.
Hương Qua biết mình là thị thiếp được phu nhân đưa qua để hầu hạ thiếu gia,nàng ta ở bên cạnh thiếu gia đợi đã hai năm, có thể nói là ‘vạn sự sẵnsàng, chỉ thiếu gió đông’, chỉ tiếc công tử chậm chạp không chịu hànhđộng.
Thân phận của Tuyết Lê cũng giống như Hương Qua, nhưng nàng ta không suy nghĩ nhiều như Hương Qua, nàng ta tin chắc rằng sở dĩthiếu gia không gần nữ sắc là vì hắn muốn luyện Đồng tử thần công.
Quay về chuyện hiện tại. Hương Qua và Tuyết Lê đi đến khu viện nơi ĐườngThiên Viễn ở, lúc này Đường Thiên Viễn còn đang ở Thoái Tư Đường chưatrở về. Các nàng thấy trong viện im ắng tĩnh lặng, lại không có bóng một người hầu nào, thật không biết mấy ngày qua thiếu gia sống thế nào nữa. Hai người vừa quét dọn từ trong ra ngoài vừa bàn bạc sẽ gọi mấy nhahoàn sai vặt chuyên làm việc nặng giúp thiếu gia. Hương Qua cầm chổiđịnh quét đám lá rụng, chợt thấy một chiếc giày thêu nằm dưới gốc câyquế. Nàng ta vô cùng kinh ngạc, vội cúi người nhặt chiếc giày đó lên đểnhìn cho kỹ.
Chiếc giày thêu vô cùng khéo léo, giày làm bằng lụamàu hồng nhạt, bên trên không thêu hoa cũng chẳng thêu cây cỏ, chỉ thêuhai đồng vàng lớn. Cũng không biết là của cô nương nhà ai đánh rơi, phẩm vị[3] này tệ quá đi mất.
Lại nói, nơi này chỉ có một mình thiếugia ở, sao lại có cô nương vào đây được? Giày là vật liền thân của mộtcô nương, sao có thể dễ dàng đánh rơi được?
Không phải là công tử cùng người nào đó hẹn hò ở đây đấy chứ?
Hương Qua càng nghĩ càng thấy nghi ngờ. Lúc ở nhà, công tử không gần nữ sắcgiống như một hòa thượng đang tu hành, đến đây mới có mấy ngày mà đã như vậy rồi. Nhất thời nàng ta cảm thấy vừa tức giận lại vừa có chút mấtmát, bèn len lén cất chiếc giày thêu đi, nghĩ bụng, trước tiên phải tìmra cô nương đó là ai rồi nghĩ cách xử lý sau.
***
Từ lầnthăm dò gặp trở ngại đêm trước, cuối cùng Đàm Linh Âm cũng nhận thứcđược khả năng thực sự của bản thân, vì vậy nàng quyết định nghỉ ngơi vài ngày. Buổi tối không được đi lung tung, ban ngày cũng không thể thăm dò gì. Nha hoàn tên Hương Qua mới đến lúc nào cũng đề phòng nàng như là đề phòng trộm vậy. Tuyết Lê thì còn đỡ, bản thân nàng ta vừa ngốc vừa đần, nhưng lúc nào cũng nói người khác ngốc.
Một ngày nọ, Triệu TiểuLục chạy đến báo cho Đàm Linh Âm biết, ngày mai Huyện lệnh đại nhân muốn ra ngoài vi hành, bảo nàng ngày mai cải trang để đi cùng.
ĐàmLinh Âm không hiểu mình cải trang thì có gì tốt, chẳng lẽ không thể đểngười khác nhận ra nàng là nữ nhân à? Chuyện này có chút khó xử lý đấy,ngực của nàng không dễ đối phó đâu, bây giờ lại đang mùa hè nữa, quần áo thì mỏng manh, càng khó che giấu.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ còn một cách.
Sáng sớm hôm sau, Đường Thiên Viễn thu dọn xong hành lý, vừa bước ra cửa đãnhìn thấy một người. Người này dáng người nhỏ gầy, da mặt trắng trẻo,vốn là gương mặt của một thư sinh nho nhã nhưng lại có một bộ râu dàihai thước[4].
Đường Thiên Viễn ngây người ra nhìn. Mới sáng sớm,kẻ nào to gan dám chạy vào bên trong huyện nha giở trò thế này? Có mọcthêm râu ria cũng không được… Chẳng lẽ gác cổng ngủ như chết hết rồisao?
Hắn đi qua, nhìn thấy mắt người nọ, thì ra là Đàm Linh Âm âm hồn không tiêu tan đây mà. Thật không biết nàng ta lại bày ra trò gì,xem ra đầu óc đúng là có vấn đề rồi.
Đường Thiên Viễn liền nói móc nàng, “Ngươi là Quan Công à?!”
“Không phải.” Đàm Linh Âm vuốt râu, nghiêm trang đáp.
Da mặt thật là dày. Đường Thiên Viễn mặc kệ nàng ta, quay đầu bỏ đi.
Đàm Linh Âm vội đuổi theo, vừa đi bên cạnh hắn vừa hỏi, “Đại nhân, ngàithấy bộ râu của ta có đẹp không?” Nàng rất hài lòng với bộ râu này, vừadài lại vừa mềm mại, còn có thể che đi yết hầu và ngực, cho dù là TônNgộ Không cũng không nhận ra nàng là nữ nhân.
Đường Thiên Viễn vẫn không thèm đếm xỉa đến nàng.
Đàm Linh Âm lại hỏi, “Đại nhân, hôm nay chúng ta đi vi hành ở đâu vậy?”
Đường Thiên Viễn dừng lại, cảnh giác nhìn nàng, “Ngươi muốn đi cùng ta sao?”
Đàm Linh Âm bỗng thấy lạ, “Không phải ngài bảo ta đi cùng sao…”
Đường Thiên Viễn vừa nghĩ là biết có chuyện gì xảy ra. Đúng là hắn muốn viphục xuất tuần, thứ nhất là để tìm hiểu tình hình dân tình nơi đây, thứhai là hắn muốn lên núi Thiên Mục đi dạo một vòng. Lúc đầu hắn chỉ dặndò Triệu Tiểu Lục và Lý Đại Vương, không ngờ hai người lại nói cho ĐàmLinh Âm biết. Cũng là do hắn sơ sót, lúc trước không nói rõ với bọn họlà đừng để người khác đi theo.
Đường Thiên Viễn vừa định mở miệng cự tuyệt Đàm Linh Âm, nhưng nhìn khuôn mặt râu ria rậm rạp của nàng tathì đột nhiên sửa lại lời nói, “Ngươi muốn đi theo cũng được, nhưng cómột điều kiện, không được tháo bộ râu kia xuống.”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Đàm Linh Âm vội vã gật đầu, xem ra Huyện lệnh đại nhân vô cùng thích bộ râu này của nàng.
Hai người vừa ra khỏi cửa nội nha thì thấy Triệu Tiểu Lục và Lý Đại Vươngđang đứng chờ, sau khi bốn người bọn họ ăn điểm tâm xong liền xuất phát.
Đường Thiên Viễn đi ở trên đường được một lúc, dù hắn không mặc quan phụcnhưng khuôn mặt lại quá dễ nhận, có không ít người nhận ra hắn, nhiệttình tiến đến chào hỏi; những người không biết hắn thì đứng nhìn một lúc cũng biết luôn.
Đường Thiên Viễn không ngờ có nhiều người nhận ra mình như vậy, hắn có chút bực bội, thế này thì cải trang vi hành cái gì.
Hắn quay đầu liếc nhìn Đàm Linh Âm bên cạnh, thấy nàng ta đang dương dươngtự đắc vuốt râu. Đường Thiên Viễn liền kêu Đàm Linh Âm đến một chỗ vắngngười, bắt nàng đưa một ít râu cho hắn. Đàm Linh Âm biết hắn thích bộrâu của mình nên liền hào phóng chia cho hắn ba túm, hai túm nhỏ đínhvào dưới mũi, còn một phần lớn đính trên cằm.
Sau một hồi cố gắng cải trang, mặc dù mặt mày vẫn khôi ngô như trước nhưng nhìn từ phần mũi trở xuống lại vô cùng thô tục, làm cho người nhìn vào có cảm giác giống như bản hợp thể của Nhị Lang Thần và con chó yêu của hắn vậy, ngay cảngười cực kỳ lôi thôi như Đàm Linh Âm cũng không dám nhìn kỹ.
Dùnói thế nào thì Đường Thiên Viễn cũng đã được yên tĩnh. Hắn lại đi dạotrên đường phố một lúc, sau đó đi đến chợ bán thức ăn, tỉ mỉ hỏi thămgiá cả của các mặt hàng, lại chọn vài người để hỏi thăm tình hình sinhhoạt, nhân tiện dọa cho mấy đứa trẻ sợ phát khóc, cuối cùng mới hài lòng thỏa mãn rời khỏi thành đi thẳng lên núi Thiên Mục.
Lúc đoànngười lên đến núi Thiên Mục thì đã gần giữa trưa. Mặt trời giống như cái bếp lửa đang cháy hừng hực, hào hứng thiêu đốt mặt đất. Một ngày nóngnhư thế này mà chạy ra ngoài thì đúng như đi chịu tội, cả đám bị nóngmuốn le lưỡi. So với ba người bọn họ, Đàm Linh Âm còn thấy nóng hơn vìnàng còn phải mang bộ râu lớn vừa dài vừa dày vừa phiêu dật. Bộ râu nàyôm lấy khuôn mặt và thân người nàng giống như một cái khăn lớn bằng lông chồn, nó khiến nàng có cảm giác mình bị rơi vào cái lồng hấp, tư vịnày, khỏi cần nói cũng biết nó mất hồn đến thế nào.
Cuối cùng Đàm Linh Âm cũng hiểu vì sao Huyện lệnh đại nhân bảo nàng không được bỏ bộrâu này xuống. Chắc chắn hắn đã nghĩ tới cảnh nàng sẽ nóng lè lưỡi nênmới cố ý nói như vậy.
Huyện lệnh này đúng là chẳng phải người tốt đẹp gì.
Đường Thiên Viễn vô cùng thích thú khi thấy Đàm Linh Âm phải chịu khổ. Hắnthấy Đàm Linh Âm này quá chướng mắt, nàng ta càng không vui, hắn lạicàng vui vẻ.
Mấy người bọn họ trèo lên núi được một lúc thì cảmthấy đói bụng, vì vậy liền ngồi dưới tán cây gặm lương khô. Dưới chânbọn họ là một tảng đá to nguyên vẹn nằm ở ven đường, để những người điqua ngồi nghỉ. Phía bên ngoài tảng đá là một con sườn dốc.
ĐàmLinh Âm đã uống hết nước ô mai mà mình mang theo từ lâu, bây giờ bịlương khô làm cho nghẹn trợn mắt. Đường Thiên Viễn mặt mày vui vẻ nhìnnàng ta một lúc, sau đó lấy túi nước của mình ra uống một ngụm lớn.
Trong cơn giận dữ, Đàm Linh Âm nhanh chóng đưa tay định giật lấy túi nước của hắn. Ai ngờ Đường Thiên Viễn đã sớm lường trước tình huống này, hắnliền giơ tay lên làm nàng chụp hụt.
Lý Đại Vương thấy vậy liền nói, “Đàm sư gia, cô dùng túi nước của ta nhé?”
Đàm Linh Âm lại muốn toàn lực đối phó với Đường Thiên Viễn. Nàng dựng thẳng lưng cướp túi nước của hắn nhưng vẫn không được, vì vậy đầu nàng bốchỏa, trực tiếp bổ nhào đến vật lộn với Đường Thiên Viễn, ngồi lên lưnghắn.
Đường Thiên Viễn: “…”
Đã từng gặp người vô sỉ nhưngchưa thấy ai vô sỉ như nàng ta. Cô nương nhà ai lại nhào lên người namnhân như thế chứ, thật không biết phải nói sao.
Nam nhân bìnhthường ấy, cảm giác được mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cũng không tệ, nhưng với điều kiện là mỹ nữ đó không có râu ria như thế này. Đường ThiênViễn bị Đàm Linh Âm đè ngã xuống đất, mặt bị bộ râu của nàng ta trùmlên, trước mắt một mảng tối đen, nhờ vậy mà ngăn chặn được mọi sự mờ ámvì tiếp xúc da thịt.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Triệu Tiểu Lục và Lý Đại Vương không theo kịp tiết tấu, chỉ biết ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
Tuy nói nam nhân tốt không đấu với nữ nhân nhưng Đường Thiên Viễn cũngkhông muốn khoanh tay chịu đựng như thế, hắn dùng sức trở mình, lại đẩythêm một cái, định hất Đàm Linh Âm ra, kết quả hất thì hất được, nhưnglại là hất bay ra bên ngoài tảng đá.
Do mắt của Đường Thiên Viễnbị bộ râu che khuất nên phản ứng chậm một chút, thấy Đàm Linh Âm lănxuống dưới, theo bản năng hắn đưa tay túm lấy nhưng chỉ túm được bộ râu, còn người thì vẫn rơi xuống.
“Oa oa oa! A a a! Ai u ai u!” Sau một chuỗi những tiếng kêu kỳ quái, bên dưới im bặt.
Đường Thiên Viễn cảm thấy, nàng ta còn kêu được lớn như vậy thì chắc hẳn sẽkhông ngã chết được. Hắn bò đến bên tảng đá nhìn xuống, những lùm câythấp bé, cành lá sum xuê mọc trên sườn dốc đã che khuất bóng dáng củanàng ta.
“Đàm Linh Âm? Đàm Linh Âm?” Đường Thiên Viễn kêu hai tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Hắn đành xắn tay áo định tự mình đi xuống dưới tìm người. Triệu Tiểu Lục và Lý Đại Vương sợ Huyện thái gia cũng xảy ra chuyện, vội vã ngăn lại, hai người bọn họ định đi xuống.
Đường Thiên Viễn lắc đầu, bản thânhắn có chút công phu, mặc dù sườn núi phía trước có dốc nhưng chỉ cầncẩn thận bám vào mấy bụi cây, hẳn là không sao. Nghĩ vậy liền quyết định thực hiện ngay.
Lúc sắp đến đáy dốc, Đường Thiên Viễn ngửi thấymột mùi gay mũi. Ngay sau đó hắn nhìn thấy Đàm Linh Âm đang ngồi ngây ra dưới mặt đất, mặt mũi tái nhợt, hai mắt đờ đẫn.
Đường Thiên Viễn nghĩ có lẽ nàng ta bị thương nên có chút áy náy, hắn đi qua hỏi thăm,“Bị thương ở đâu vậy?” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ làmnàng hoảng hốt.
Con ngươi của Đàm Linh Âm khẽ chuyển động, ánhmắt một lần nữa tập trung lại, nhìn thấy là Đường Thiên Viễn. Nàng không trả lời mà giơ ngón tay lên chỉ chỉ về nơi cách đó không xa.
Đường Thiên Viễn kinh ngạc, hắn đi về phía nàng ta chỉ, gạt bụi cây ra.
Nơi đó có một cỗ thi thể.
[1] Hương Qua: quả dưa lê.
[2] Lệ Chi: quả vải.
[3] Phẩm vị: chỉ khả năng phân biệt và thưởng thức sự vật.
[4] Hai thước: đơn vị đo lường thời Trung Hoa cổ đại, tương đương 66cm, người dịch chú thích