Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Chương 38: Hi vọng




Ngung Tịch là một con rối gỗ đã mục rỗng thối nát từ tận sâu bên trong, cuộc đời của hắn từ khi sinh ra đã suýt bị bỏ lại ở bệnh viện, lớn hơn một chút thì bị mẹ bỏ mặc sống chết. Hắn là người có lòng tự trọng rất cao, kẻ sắp chết đói thì cho dù là cơm thừa canh cặn cũng hóa thành nem rồng chả phượng, còn hắn, thà chết đói cũng không động vào một miếng.

Sau này hắn mới thấu, lòng tự trọng của một kẻ bần hèn không hề đáng giá trong mắt của người khác.

Vì lòng tự trọng, rất nhiều lần hắn đã đói đến xây xẩm mặt mày, phải bò dậy, gắng sức nhặt ve chai, làm thêm để kiếm tiền.

Cuộc sống xoay quanh tiền bạc khiến hắn không lúc nào nguôi ngoai nỗi lo.

Liệu, bản thân còn trụ được đến bao giờ?

Chết, hắn sẽ không cảm thấy buồn, không bị đói rét nữa.

Tất cả những đau khổ đổ ập vào người hắn sẽ biến mất.

Không có ai trên thế giới này nhớ đến hắn, yêu thương hắn. Nếu hắn chết, chắc chắn không có ai rơi một giọt nước mắt.

Trong mắt mọi người, hắn là con chuột dưới cống rãnh bẩn thỉu, mang theo xui xẻo và mầm bệnh.

Hắn đâu có muốn như vậy.

Hắn cũng đâu có muốn...

Rốt cuộc có một ngày, Ngung Tịch gặp được ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mình.

Cậu ấy vì hắn mà cười, vì hắn mà khóc, vì hắn mà làm rất nhiều thứ.

Mà hắn vĩnh viễn cũng không trả hết được.

Ngung Tịch yêu Lục Doãn Chương, yêu cậu ấy nên cuộc sống chỉ có nỗi đau này cũng dần trở nên vui vẻ, và yêu cậu ấy, nên hắn lênh đênh giữa sống và chết.

Người hắn yêu không yêu hắn.

Hắn cũng không có cách nào khiến cậu ấy yêu hắn.

Lục Doãn Chương sao có thể yêu người đồng giới, nhất là khi người đó là một kẻ như hắn.

Không cần người khác nói, Ngung Tịch cũng biết mình không xứng. Sự mặc cảm, tự ti ấy đã ăn sâu vào trong từng tế bào, khiến hắn luôn phải đấu tranh tâm lý, vừa muốn thân cận với Lục Doãn Chương, vừa muốn dứt ra càng xa càng tốt.

Tích tụ quá lâu, cuối cùng đến một ngày hắn không chịu được nữa.

Từ lúc nghe được tin Lục Doãn Chương thích bạn nữ khác, tin dữ đó như ngọn lửa thiêu đốt hắn, khiến hắn phát điên.



Cái suy nghĩ muốn người mình yêu hạnh phúc dù không phải bên mình liền tan biến.

Ngung Tịch sợ Lục Doãn Chương yêu người khác, sợ cậu quên mất hắn, sợ nụ cười và nước mắt của cậu là vì người khác mới có.

Người khác dễ dàng có được thứ mà hắn ngậm đắng nuốt cay cũng không có được.

Vậy thì chết đi!

Đã có lúc Ngung Tịch nghĩ muốn chết cùng Lục Doãn Chương.

Được chết với người yêu đã từng là ước nguyện của hắn.

Nhưng đôi mắt của cậu ấy quá sạch sẽ, cậu ấy quá tốt đẹp, điều đó như ánh sáng cứ soi rọi vào sâu tâm can của hắn, bóc trần mọi tội lỗi và những thứ dơ bẩn nhất của hắn.

Ngung Tịch không tài nào khóc nổi trong suốt mấy năm trời vì một Lục Doãn Chương mà đã rơi nước mắt, hắn chỉ đơn giản nhìn tấm ảnh thẻ hắn trộm được của cậu, không hiểu tại sao bản thân lại khóc.

Nếu hắn tỏ ra đáng thương, Lục Doãn Chương sẽ bỏ qua tất cả dỗ dành an ủi hắn.

Nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Với ai cậu cũng đối xử tốt như thế.

Ngung Tịch muốn nhiều hơn thế, muốn tình yêu của cậu, muốn là đặc biệt, là duy nhất...

Trong sách nói con người khi chết mang theo nỗi uất ức không thể nguôi sẽ hóa thành ma quỷ ở trên dương thế.

Hắn chết đi, trở thành ma quỷ, bám theo Lục Doãn Chương, ngăn cản tất cả lũ người muốn cướp cậu khỏi hắn.

Đó là bề nổi.

Sự thật, vẫn là do hắn mặc cảm, do hắn tuyệt vọng trước niềm mong ước và tình yêu hắn nghĩ không thể được đáp lại của mình.

Cuộc đời nhạt nhẽo này đã bòn rút sinh mệnh của hắn, mà hi vọng duy nhất lại không yêu hắn.

Có lẽ cái chết là cách duy nhất để giải thoát...

Để làm lại từ đầu.

Chiếm được ánh mắt của Lục Doãn Chương, chiếm được chút chỗ trống trong kí ức của cậu ấy, chiếm được phần nhỏ tình cảm thương xót của cậu ấy, đó là an ủi, là món quà, là điều cuối cùng hắn có được.

Lục Doãn Chương rất đáng yêu, rất nỗ lực, rất ngoan. Cậu ấy hẹn sẽ thi vào một trường Đại học với hắn, ở cùng một phòng trọ. Cậu ấy nói cậu ấy rất thích hắn, muốn cầm tay hắn cùng chạy trốn, nhưng thích của cậu ấy không phải thích mà hắn muốn, cậu ấy không thể cùng hắn chạy trốn, vì cậu ấy không thể bỏ lại mẹ mình.

Hắn biết hết toàn bộ, đều biết đó là lời hứa an ủi không thể thành thật.

Trái tim nóng của hắn khi ấy đã có cảm xúc tiếc nuối... Đôi mắt đỏ hoe đã có chút long lanh chứa đựng những điều khó nói...

Nhưng nỗi lòng đau khổ tuyệt vọng kia lại lớn hơn tất cả, nháy mắt một cái liền nuốt chửng cả cơ thể.

Ngung Tịch hòa vào cơn mưa, vĩnh viễn rời khỏi thế giới đã đối xử khắc nghiệt với hắn, cho hắn hi vọng, rồi tiện tay dập tắt nó.

Lời cuối cùng hắn muốn nói với Lục Doãn Chương là lời cả đời của hắn có tích góp cũng không đủ dũng cảm để nói với cậu.

Lời mà hắn dùng sinh mạng một kiếp của mình muốn gửi đến Lục Doãn Chương chỉ có duy nhất một câu ngắn ngủi.

Một câu ngắn ngủi, nhưng chứa đựng toàn bộ linh hồn của hắn.

Dòng tin nhắn ấy đã được gửi, nhưng người nhận lại không thể đọc nó.

Tình cảm này không thể trao, chỉ có thể giữ mãi trong lòng.

Đó là nếu như hắn không có cơ hội được sống lại.

Ngung Tịch sống lại, nhưng cái giá phải trả là đôi mắt và chân trái của Lục Doãn Chương.

Thế này cũng quá đắt rồi, thực sự quá đắt.



Tâm hồn vốn đã chằng chịt vết thương lại nhận thêm nỗi ám ảnh tột cùng giày vò.

Hắn thà để bản thân trả giá, cũng không muốn Lục Doãn Chương tổn hại một chút nào.

Tại sao người đó không phải là hắn mà lại là Lục Doãn Chương?

Cậu ấy không có làm gì sai trái, cậu ấy là người tốt đẹp nhất trên đời này, cậu ấy là trái tim, là tâm hồn, là chấp niệm hai kiếp người của hắn...

Hắn dằn vặt, lần nữa dằn vặt giữa sống và chết.

Kí ức của Lục Doãn Chương và "hắn" khiến Ngung Tịch có chút hi vọng mỏng manh như dây đàn.

Mẹ cậu ấy nói cậu ấy thích hắn, rất thích, còn hơn cả thích, cậu ấy sợ đau, nhưng vì người đó là hắn, nên không do dự xông ra cứu hắn.

Ngung Tịch lại nghĩ, Lục Doãn Chương của hắn rất tốt bụng, người nào thì cậu cũng cứu mà thôi.

"Không phải đâu, A Tịch rất đặc biệt..."

"Thằng bé cứ luôn miệng gọi tên cháu một cách tuyệt vọng."

"Nó đang trải qua cơn đau thấu xương, nhưng vẫn chỉ nhớ đến cháu, lo cho cháu."

...

Khi nghe được những lời đó của Lưu Tuệ Tâm, trong suốt một tiếng đồng hồ, Ngung Tịch đã đứng yên một góc trong hành lang bệnh viện, đứng yên khóc, để nước mắt lăn dài mang theo tuyệt vọng trôi ra ngoài.

Lục Doãn Chương không hận hắn, có phải cậu cũng có tình cảm dù chỉ là một chút với hắn không?

Hắn được quyền hi vọng chứ?

Hắn đã thất vọng vô số lần, chỉ có lần này, niềm hi vọng không ngừng trào dâng, lấp kín.

Dường như nghĩ ra cái gì, hắn mở to hai mắt, như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn đỗn, đưa tay sờ sờ mắt của mình.

Lục Doãn Chương đã cho hắn rất nhiều, nhiều nhất vẫn là tình cảm...

Khuôn mặt tràn ngập trong nước mắt, nhưng Ngung Tịch lại cười, cười đến vui sướng, cười đến điên dại.

Trong màn đêm đen, giữa trời khuya lạnh buốt, ở một góc tối của hành lang bệnh viện, đôi mắt xanh dương của hắn đặc biệt sáng, đặc biệt trở nên rực rỡ như đại dương ngày nắng.

Cậu ấy hình như rất thích đôi mắt này của hắn.

Vậy thì tặng cậu ấy một cái đi.

...

Ngay sau khi nảy ra ý nghĩ đó, Ngung Tịch đã lập tức trở về. Hắn vẫn chưa trưởng thành, hiến mắt cần sự đồng ý của gia đình hoặc người giám hộ, mà hiện tại, không còn cách nào khác ngoài việc cầu xin.

Hắn nói điều ấy với ông nội, bị ông nổi giận tát một cái.

Nhưng hắn vẫn bò dậy, quỳ xuống cầu xin ông nội cho phép mình.

"Mày! Mày bị điên rồi đúng không?"

"Vì một thằng con trai mà làm như thế có đáng không?"

...

Đáng chứ. Rất đáng.

Không làm như thế mới là điều khiến hắn hối hận.

Ngung Tịch vẫn cúi đầu dưới đất, kiên định nói:



"Xin ông... Cậu ấy vì cháu mà biến thành bộ dáng ấy, cháu không làm bây giờ, thì khi nào mới được?"

"Cháu sẽ nghe lời ông hơn nữa... Cháu có thể đạt được những gì ông muốn..."

Ông nội tức giận đến mặt mũi tái xanh, tiện trong tay có cây gậy baton, ông liền quật mạnh vào người hắn. Vừa đánh vừa mắng chửi.

Đến khi hắn thoi thóp quỳ trên mặt đất không thể cử động, ông nội mới dừng lại.

"Cháu có thể làm theo ý ông cướp lại tập đoàn này, khiến nó phát triển đến mức ông không thể với, cũng có thể khiến thứ rác rưởi cả đời ông gây dựng sụp đổ."

Bởi vì hắn đang cúi đầu, nên ông không thể thấy được ánh mắt âm u của hắn, như chứa toàn bộ những gì tăm tối nhất của hắn, muốn nuốt chửng người khác.

Ông nội bị hắn đe dọa nhưng không thể nói lời nào, đuổi hắn ra ngoài.

Ngung Tịch nhất quyết không chịu đứng lên, cố chấp đến hèn mọn.

Người làm đưa hắn đến bệnh viện trong tình trạng người đã ngất lịm đi.

Mấy ngày sau đó, hắn kiên trì quỳ gối cầu xin ông nội, không ăn không uống.

Sự cố chấp điên cuồng mà tĩnh lặng như cơn bão ngầm của hắn khiến ông không thể không chấp nhận.

Lần nữa nằm trên giường bệnh, Ngung Tịch mới nhẹ nhàng hít thở, cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Lục Doãn Chương của hắn sắp được nhìn thấy thế giới thông qua đôi mắt của hắn, đó là vinh dự cả đời của hắn.

Hắn rất hạnh phúc.

Không những muốn tặng nó cho cậu, mà còn muốn tặng cho cậu tình yêu cả đời.

Hắn tiếc rẻ từng đồng với mình và người khác, nhưng tuyệt đối không bao giờ tiếc bất cứ thứ gì với Lục Doãn Chương.

Bản thân là do cậu ấy cứu vớt, nên kể từ giây phút ấy, Ngung Tịch đã là của Lục Doãn Chương rồi.

Tiểu Tịch của cậu ấy yêu cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không biết.

Ngung Tịch nghĩ, không thể tiếp tục như vậy nữa. Thế nên hắn viết thư, đắn đo cân nhắc từng câu từng chữ, viết ra nỗi lòng của mình, sau đó trao đi, len lỏi vào trái tim của Lục Doãn Chương, cắm rễ đâm chồi.

Hắn hi vọng rất nhiều...

Đều dành cho cậu ấy cả.