Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Chương 34: Lá thư thứ năm




Cả một ngày mòn mông trên ghế, không dễ gì nhịn đến ra về, trời thế nhưng lại chợt đổ cơn mưa xối xả, Lưu Tuệ Tâm bị mắc kẹt ở nửa đường, cô gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, nhờ dặn Lục Doãn Chương cứ ở trường đợi cô đến.

Giáo viên hiểu hoàn cảnh của cậu, sẵn lòng ở lại trong lớp trò chuyện đôi câu, hỏi về cuộc sống thường ngày, muốn học sinh của mình bớt lo lắng.

Những đứa trẻ khiếm khuyết luôn có trái tim nhạy cảm. Đơn giản là một câu nói ngây thơ cũng dễ khiến nó tổn thương.

Hay việc một mình ở lại trường cũng khiến nó cảm thấy cô đơn.

Chẳng mấy chốc, Lưu Tuệ Tâm đã đến trường.

Cô giáo đẩy xe lăn xuống tầng một giúp cậu, nhìn hai mẹ con đi khuất tầm nhìn mới yên tâm.

Mỗi khi trời mưa, vết thương của Lục Doãn Chương sẽ âm ỉ đau. Dù cậu đã quen với cuộc sống phải ngồi trên xe lăn, cậu vẫn chẳng thể nào quen với cơn đau dai dẳng này được.

Lục Doãn Chương rất sợ đau, nhưng lại không chút do dự nào xông ra cứu người.

Có lẽ ở trong một hoàn cảnh nhất định, con người sẽ bộc lộ sự dũng cảm kì diệu.

Ẩm ướt từ cơn mưa, thêm gió đông lạnh lẽo khiến chân của Lục Doãn đau ray rứt như muốn lấy mạng cậu.

Lưu Tuệ Tâm kêu tài xế taxi đưa cậu đến bệnh viện, tiện lấy thuốc an thần cho cô.

Xảy ra tan nạn, cả hai mẹ con đều bị tổn thương tâm lý lẫn thân thể.

Ngoại trừ việc nỗ lực sống, nỗ lực lạc quan, cũng không thể làm gì khác.

Lục Doãn Chương biết mình cứu được Ngung Tịch, cũng đồng thời làm mẹ ngày càng tiều tụy đi. Nhưng cậu không thể bỏ một trong hai người.

Nhất là khi cậu là người đã trải qua một lần đánh mất cả hai.

Nỗi ám ảnh này sẽ không biến mất, có thể chìm xuống đáy, nhưng vĩnh viễn sẽ là một vết sẹo sâu trong lòng.

Nó luôn gợi nhắc cậu phải làm gì đó, để thay đổi.

Về đến nhà đã là tối muộn, Lục Doãn Chương một mình ở trong căn phòng lạnh lẽo, không cảm xúc ngồi học. Hiện tại ngoài học ra, cậu cũng không biết phải làm gì.

Dần dần, có cố gắng thế nào, Lục Doãn Chương vẫn cảm thấy sự trống trải trong trái tim ngày một lớn, không hề vơi đi chút nào.



Cậu lấy con hạc từ trong ngăn bàn, bao trọn nó trong lòng bàn tay, như đang truyền cảm xúc có xu hướng hỗn loạn của mình.

Đã lâu rồi, cậu không đọc thêm một lá thư nào của Ngung Tịch.

Hơn một tháng, tập thư đã nằm trong cái hộp quà mà Ngung Tịch tặng cho cậu.

Lục Doãn Chương làm bài đến khuya, Lưu Tuệ Tâm vào nhắc nhở, cậu mới dừng bút. Cánh tủ đồ mở ra, Lục Doãn Chương đứng yên một chỗ nhìn hộp quà.

Mỗi lần lấy quần áo, hay không vì gì cả, cậu cũng sẽ lẳng lặng đứng nhìn nó, như đang nhìn kỉ niệm đẹp của bọn họ.

Mười một giờ rưỡi, Lục Doãn Chương chậm chạp trèo lên giường, nhắm mắt đi ngủ.

Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.

...

Một tuần sau, khi đã là cuối đông.

Lục Doãn Chương ở trường đến lúc trời sập tối vẫn chưa có ai đến đón. Cô giáo chủ nhiệm chiều hôm ấy không có tiết nên được nghỉ, bạn học cậu quen đều đã về hết.

Cậu đành phải cắn răng, tự chuyển động xe lăn muốn về nhà.

Đến chỗ trũng, bánh xe bị mắc kẹt, không di chuyển được. Lục Doãn Chương gần như bất lực.

Gió lạnh đột nhiên biến mất, Lục Doãn Chương hơi sững sờ, gần như tưởng là ảo giác, cậu ngẩng đầu lên, thấy ngay một thân hình nhỏ, thấp hơn cậu, ngũ quan thiên hướng trẻ con, trông rất dễ thương?

"Không ai đón cậu về nhà à?"

Lục Doãn Chương gật đầu.

Đối phương mỉm cười, nhỏ nhẹ hỏi:

"Để tớ đưa cậu về nhé?"

Lục Doãn Chương cúi thấp đầu, không ngờ đến một ngày mình lại không nói được câu nào. Sự tự ti từng chút một bao quanh lấy cậu.

Lúc này, cậu mới nhận ra, bản thân được bao bọc bởi những người thân yêu cho nên cậu mới có thể tự nhiên như thường, nhưng khi đối mặt với người ngoài, cậu không có cách nào tự tin.

Bạn học không thấy cậu trả lời, có chút hoang mang, lắp bắp:

"Im, im lặng chính là đồng ý..."

Xe lăn của Lục Doãn Chương chuyển động, bon bon lăn bánh trên sân trường.

Thấy cậu vẫn thủy chung cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nó mới lên tiếng:

"Tớ, tớ là Diệp Thanh Nghi, học ở ban xã hội lớp 10. Chúng ta, có thể làm bạn không?"

Lục Doãn Chương chần chừ ngẩng đầu, con mắt xanh dương sáng lên, giọng nói hơi khàn:

"Đương nhiên là được."

Cậu thấp giọng nói:

"Tớ là Lục Doãn Chương, ban tự nhiên."

Diệp Thanh Nghi lấy một chú thỏ bông nhỏ bằng hai ngón tay, đặt vào lòng bàn tay đã thả lỏng ra của cậu, cười thật tươi.



Trong cuộc sống tẻ nhạt này rốt cuộc cũng đã xuất hiện một tia sáng nhỏ bé.

Sau khi về nhà, Lục Doãn Chương nhấn chuông nhưng không thấy ai ra mở cửa, cậu lấy điện thoại, gọi điện cho mẹ, kết quả vẫn không thay đổi.

Lục Doãn Chương lo lắng, Diệp Thanh Nghi ngổi xổm xuống, an ủi cậu:

"Chắc là mẹ cậu có công việc đột xuất. Lát nữa bác gái sẽ gọi lại, tớ ở đây với cậu mà."

Tâm tình của cậu tốt lên một chút.

Nhưng Lục Doãn Chương biết, mình không nên gây phiền phức cho người khác.

"Không cần đâu, cậu cứ về trước đi."

Diệp Thanh Nghi vẫn nhất quyết ở lại.

Hai người ở ngoài cửa nói chuyện rất lâu, khoảng một tiếng sau, Lục Doãn Chương mới nhận được điện thoại của mẹ mình. Hóa ra cô ngủ quên ở công ty, vừa dậy đã hốt hoảng gọi cho Lục Doãn Chương.

Cậu không trách mẹ mình, mẹ đã làm việc cật lực để nuôi cậu.

Lục Doãn Chương đau lòng, gượng cười quay sang kêu Diệp Thanh Nghi trở về nhà.

Buổi tối hôm ấy, Lục Doãn Chương không tài nào tập trung học được. Chú thỏ bông ngồi bên cạnh chú hạc giấy của cậu, như đang nhắc nhở cậu về chuyện vui hôm nay.

Lục Doãn Chương dừng bút, mở tủ lấy một lá thư của Ngung Tịch, muốn đọc.

Cậu thông suốt, không cần những lúc buồn mới đọc nó, khi vui vẻ cũng có thể đọc.

Bởi vì niềm vui nhỏ này không thể chia sẻ trực tiếp với người ấy, nên sẽ gửi vào lá thư.

"Gửi Chương Chương mà tớ thích nhất.

Tớ là Tiểu Tịch của cậu.

Hôm qua tớ đã quyết định mỗi ngày sau này sẽ gấp một bông hồng giấy cho cậu. Tớ gấp nhỏ lắm, đủ để nhét vừa vào một cái lọ thủy tinh, giống cái lọ hạc cậu tặng cho tớ.

Nhưng mà còn chưa kịp hoàn thành thì ông nội đã làm vỡ nó mất rồi, ông nói cậu nhất định rất hận tớ, dù tớ có gấp hàng ngàn hàng vạn, cậu vẫn sẽ không tha thứ cho tớ.

Ông nội còn nói, tớ giống hệt ba, luôn thích đóng kịch trước mặt ông. Loại người như tớ, trong mắt cậu là cái gai, là vận rủi quấn thân.

Tớ đâu có muốn trở thành người như thế.

Tớ chỉ muốn tặng nó cho cậu.

Chương Chương không tha thứ cho tớ, hận tớ, cũng không sao cả. Tớ đã nghĩ đến viễn cảnh ấy rất nhiều lần.

Nhưng nếu nó thành hiện thực, tớ sợ lắm, tớ không dám đối mặt với nó.

Tớ không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu. Tớ sẽ cố, đến khi nào gặp được cậu.

Hoa hồng bị giẫm nát, lọ thủy tinh bị vỡ, tớ đều có thể làm lại từ đầu. Ông nội cấm túc tớ ở trong phòng, tớ đã học đến chảy máu mũi.

Tớ mệt, thực sự rất mệt.

Khi tớ viết lá thư này cho cậu, tớ mới cảm thấy mình khá hơn.

Dù không được nhìn thấy cậu, chỉ cần tưởng tượng khung cảnh cậu đọc lá thư này, đọc chút tâm sự vô nghĩa của tớ, tớ đã cảm thấy được an ủi.



Tớ nhớ cậu.

Mỗi lần không chịu được, tớ sẽ đem chú hạc cậu tặng đặt ở bên mình.

Có lần tớ tình cờ đọc lại những tờ giấy nhớ cậu viết cho tớ, tớ thấy vui lắm.

Đó là chuyện vui thứ hai sau việc viết thư của tớ.

Ngày hôm nay của cậu tốt chứ?

Hi vọng mỗi ngày trôi qua đối với cậu đều thật tốt, thật vui vẻ.

Ngung Tịch."

Hốc mắt Lục Doãn Chương đỏ ửng. Miệng cười nhưng mắt khóc. Cậu gấp lá thư lại, gục mặt xuống bàn, vừa cười vừa rơi nước mắt.

Cậu rất hạnh phúc, rất mong chờ những bông hồng của hắn, lại đau lòng, rất đau lòng, Ngung Tịch trong mắt cậu là tốt nhất, là đóa hồng rực rỡ nhất trên đời, là may mắn hai đời của cậu.

Những dòng chữ hắn viết, Lục Doãn Chương đã mường tượng ra phần nào về cuộc sống của hắn. Ngung Tịch của cậu thật ra không hề hạnh phúc, thật ra hắn luôn có áp lực, thật ra người thân của hắn không yêu thương hắn chút nào...

Trái tim cậu đau nhức dữ dội.

Ngung Tịch lén giấu ở sau lưng cậu rất nhiều thứ.

Không muốn để cậu biết, không muốn để cậu lo lắng, không muốn để cậu thấy được phần xấu xí của hắn.

Cố gắng chịu đựng một mình, cô đơn một mình, ngậm đắng nuốt cay cũng không thốt ra một lời kêu than. Từ nhỏ đã như vậy, lớn hơn một chút cũng không thay đổi.

Hắn luôn tự ti về bản thân, luôn cho rằng mình không xứng đáng với cậu, cho rằng cậu rất hận hắn, ghét hắn.

Lục Doãn Chương nheo mắt lại, phát ra tiếng nức nở.

Không sao cả, cậu sẽ bao dung hắn hơn nữa, yêu thương hắn hơn nữa.

Trong màn đêm đen, con mắt xanh ánh lên tia sáng, tựa như phản ánh rằng, chủ nhận của nó đang rất vui vẻ.

Chuyện vui vẻ nhất trong ngày của cậu chính là nghĩ đến Ngung Tịch.