Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Chương 23: Thiên thần




Sáng thứ hai, lúc Lục Doãn Chương tỉnh dậy thì thấy trên giường chỉ có mình cậu.

Cậu ngơ ngác ngồi trên giường, dường như đang nghĩ lại xem chuyện hôm qua là thật hay chỉ do cậu nằm mơ thôi.

Không đợi Lục Doãn Chương thắc mắc quá lâu, Lưu Tuệ Tâm đã mở cửa vào phòng định gọi cậu dậy thì đã thấy con trai ngẩn tò te ngồi trên giường.

"A Chương? Dậy rồi thì chuẩn bị xuống ăn sáng đi."

Lục Doãn Chương nhìn mẹ, cảm giác như tất cả những gì xảy ra hôm qua hệt như một giấc mơ, cậu căng thẳng hỏi mẹ:

"Mẹ, hôm, hôm qua, Ngung Tịch có đến đây không?"

Mẹ cậu híp mắt, mỉm cười nói:

"Con đoán xem."

Câu trả lời của mẹ càng khiến Lục Doãn Chương thoảng thốt đông cứng người trên giường. Không phải chứ? Lẽ nào là mơ, tất cả đều là mơ? Cậu thực sự đã mơ một giấc mơ vừa đẹp vừa chân thực thế cơ à?

Thấy Lục Doãn Chương trùm chăn định nằm xuống ngủ tiếp, Lưu Tuệ Tâm lớn giọng:

"Này, này, con ngủ đến sảng rồi hả? Hôm qua vui quá nên hóa dại đúng không?"

Lục Doãn Chương nghe mẹ hỏi lại ngồi dậy, ngẩn người.

"Ngung Tịch đến đây rồi."

Cậu thở dài nhẹ nhõm.

"Vậy chắc con cũng ý thức được hôm nay là thứ hai. Dậy đánh răng rửa mặt mau!"

Lục Doãn Chương ngước mắt nhìn đồng hồ... Bảy giờ hai mươi... Tám giờ bắt đầu học, bảy giờ bốn mươi năm vào lớp, từ nhà đến trường mất gần năm phút.

Lưu Tuệ Tâm vừa đóng cửa phòng đã nghe thấy tiếng kêu của Lục Doãn Chương, cô nhún vai, đi xuống lầu.

Mười phút sau, Lục Doãn Chương cầm theo cặp sách chạy từ trên xuống, lao thẳng vào phòng bếp lấy hai cái bánh mỳ kẹp của mình để vào trong một cái túi, cất vào cặp rồi biến đi mất.

Lục Doãn Chương vừa đạp xe, vừa không hiểu nổi cái trí nhớ chết tiệt của mình.

May mắn, lúc đến lớp vẫn còn đủ thời gian gặm bánh, Lục Doãn Chương đi vào từ cửa trước, một bước thở một hơi, khiến những bạn khác nhìn thấy cậu phải bật cười.

Ngung Tịch đã đứng ra ngoài sẵn, Lục Doãn Chương nhỏ giọng chào hắn, đặt mông xuống ghế là liền thả lỏng cơ thể, như xác người phơi khô.

"Sao thế? Đi đường gặp cướp à?"

Lục Doãn Chương ngồi dậy hẳn hoi, lấy bánh mỳ kẹp từ trong cặp ra, trả lời:

"Ngủ dậy muộn. Cậu ăn không?"

Hắn lắc đầu, đưa tay chỉnh lại quần áo đang sộc sệch của cậu. Lục Doãn Chương tự nhiên giơ hai tay lên để hắn làm, miệng vẫn nhai nhai miếng bánh.

Đợi hắn đã chỉnh trang cho mình xong, cậu mới phồng miệng nói cảm ơn. Ngung Tịch gật đầu, tỏ ý đã nghe, tiếp tục cầm bút giải đề.

Lục Doãn Chương rảnh rỗi không có gì làm, cậu ngó sang xem hắn đang làm cái gì, có gì hay còn học hỏi. Kết quả đề bài cậu đọc không hiểu, lời giải thì càng không hiểu.

"Muốn học không? Tớ có thể dạy cho cậu."

Lời nói từ miệng hắn rất nhẹ nhàng, hệt như việc mà hắn đang nói cũng rất nhẹ nhàng. Lục Doãn Chương lắc đầu, xua tay, từ chối:

"Cảm ơn đại ca rất nhiều, kiến thức này tớ không đủ năng lực để tiếp thu."

Ngung Tịch nhướng mày, không vui khi cậu nói như vậy. Hắn triệt để im lặng, không nói thêm gì nữa. Còn Lục Doãn Chương vẫn vội ăn nốt bữa sáng của mình.

Trong lòng của hắn, Lục Doãn Chương rất thông minh, hồi học mẫu giáo hắn buổi học buổi không, là nhờ cậu chỉ dạy mới theo kịp các bạn, nhờ cậu mà hắn cảm thấy được, ngoại trừ học tập ra, hắn không còn con đường nào khác nhanh hơn để trở nên thành công.

Lục Doãn Chương cũng rất thích hắn chăm chỉ học tập, hắn không còn lý do nào để lười biếng.

Bất cứ điều gì Lục Doãn Chương muốn hắn làm, dù không thích hắn vẫn sẽ luôn làm theo lời cậu. Bởi vì hắn biết, Lục Doãn Chương chưa bao giờ có ý xấu với hắn, cậu ấy quá tốt, thực sự đối xử với hắn quá tốt... Cậu ấy không đòi hỏi thứ gì ở hắn, sẵn lòng tặng cho hắn tất cả những gì mà cậu thích nhất. Cậu ấy không tiếc, ngược lại còn sợ hắn không nhận.

Hắn có được tình cảm của cậu, nhưng người khác cũng có.

Hắn ghen tị không chịu được, cho nên lúc nào cũng thử thách giới hạn của Lục Doãn Chương, lần nào hắn cũng là người chiến thắng.

Lục Doãn Chương coi hắn là đặc biệt. Hắn rất vui vẻ.

Khi đã biết tình cảm ấy là thật, hắn ngày càng không kiêng nể gì mà bộc phát cảm xúc những lúc cậu ấy làm sai chuyện gì, hay làm gì không đúng ý hắn.

Ngung Tịch cũng muốn kiềm nén lại cảm xúc, nhưng dù sao hắn mới chỉ là một đứa nhỏ. Đối mặt với người mình yêu thương sẽ không thể giấu được tâm trạng tồi tệ của mình, cảm xúc ấy sẽ luôn cố gắng lọt qua khe cửa tâm hồn, như đang cầu cứu Lục Doãn Chương hãy đến an ủi nó một chút.

Mới lúc nãy còn nghĩ ra lời giải, bây giờ trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì cả. Ngung Tịch đặt bút, dựa người ra sau ghế, lấy bình nước ở cặp, run run uống nước để bình tĩnh lại.

Mỗi lần quá căng thẳng, cả người của hắn sẽ run lên dữ dội.

Có lẽ dạo gần đây học quá sức, dù tâm trí hắn vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể lại không chịu được áp lực. Để dành ra một ngày trọn vẹn bên Lục Doãn Chương, hắn đã thức liên tiếp ba ngày, chỉ ngủ gần bốn tiếng, lên lớp cũng cố căng mắt ra để làm bài.

Lục Doãn Chương nhận ra trạng thái tinh thần lẫn cơ thể của Ngung Tịch đang mệt mỏi, cậu quan tâm hỏi:

"Bảo bảo mệt lắm ư? Có cần xuống phòng y tế ngủ một giấc không? Tiết đầu là sinh hoạt toàn trường, cậu không tham gia cũng được."

Ngung Tịch nhỏ giọng nói không sao, hắn không muốn bỏ. Nếu có cơ hội tiếp xúc thân thể, có cơ hội được gần Lục Doãn Chương hơn nữa, hắn có mệt cũng không thể bỏ lỡ. Cảm giác chỉ cần hắn dang tay ra là cơ thể nhỏ bé của cậu có thể dễ dàng nằm gọn trong lồng ngực của hắn rất thỏa mãn. Một sự thỏa mãn kì dị khiến hắn hưng phấn.

Tám giờ kém, tiếng chuông vang lên, toàn bộ các bạn học bắt đầu ùa ra ngoài. Lục Doãn Chương cố gắng uống hết hộp sữa nhỏ, Ngung Tịch chuẩn xác ném vào thùng rác cho cậu rồi cả hai xuống sân trường.

Cung Diệp vẫy tay chào hai người, trường hợp của nó là đặc biệt nên có thể không xuống tham gia sinh hoạt. Mỗi lần một mình trên lớp, nó lại có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, xung quanh yên tĩnh có thể giúp nó tập trung hơn.

Không phải so đo hơn thua hay gì, nhưng nó không muốn mình bị anh họ bỏ lại phía sau. Khoảng cách của hai người vốn dĩ đã rất xa, nó không muốn để Ngung Tịch ngày càng giỏi lên, mà nó vẫn ở vị trí cũ.

Nó cần vượt qua ba người khác trong khối để có thể đứng ngang hành với Ngung Tịch.

Đúng là càng lên cao thì độ khó càng tăng.

Nếu là lúc trước, nó đã sớm để mặc mọi thứ. Nhưng bây giờ, nó đã có người ở phía sau luôn động viên, đứng về phía nó làm chỗ dựa vững chắc nhất, nó muốn thử cố gắng một lần, để chứng minh bản thân không hề vô dụng, nó muốn Kỷ Dung Quân không thấy hối hận khi đã mang nó về.

Ngung Tịch rất cố gắng, nó phải cố gắng hơn người ta gấp đôi.

Trong khi Cung Diệp đang nhiệt huyết tràn trề ngồi làm bài ở trên lớp thì dưới sân trường, Ngung Tịch ngẩn người nhìn Lục Doãn Chương đang mắt nhắm mắt mở dựa vào người hắn.

"Cậu để ý thầy cô hộ tớ nha bảo bảo?"

Ngung Tịch nói "ừ", nhưng mắt của hắn vẫn luôn rơi trên người cậu. Hắn đang nghĩ xem Lục Doãn Chương có thể trụ được đến bao giờ.

Đúng là cậu ấy không thể thức được quá năm phút này.

Tiếc là giờ chào cờ không dài, Lục Doãn Chương mới ngủ được gần ba mươi phút đã bị đánh thức, uể oải như người làm bằng bột mì dựa dẫm vào hắn. Ngung Tịch vòng tay qua ôm eo cậu đỡ người dậy, nhờ Đông Cường thu dọn ghế cho hai người, còn hắn rất tự nhiên cõng Lục Doãn Chương lên lớp.

Người khác nhìn vào lại tưởng Lục Doãn Chương bị ngất nên ý thức nhường đường cho hai người. Lần đầu hai người có thể trở về lớp nhanh chóng đến thế mà không cần phải chen lấn.

Đặt người xuống ghế cũng là lúc Lục Doãn Chương mở mắt tỉnh dậy, rên rỉ mấy tiếng, vươn mình vì mỏi. Ngung Tịch nhìn hành động của cậu mà thấy buồn cười. Ngoại trừ giờ học ra và những lúc cậu có chuyện gì muốn nói thì bất cứ lúc nào Lục Doãn Chương cũng tranh thủ làm một giấc ngủ ngắn.

Lớp học đã đông đúc hơn, tiếng ồn làm Lục Doãn Chương tỉnh hẳn, cậu lôi sách vở ra bàn, muốn kiếm chuyện làm phiền Ngung Tịch để giết thời gian mà không dám, chỉ dám liếc nhìn người ta tập trung cao độ làm bài.

Trong lòng cậu âm thầm cổ vũ, học bá cố lên, con trai cố lên, sau này thành công thì nhớ báo hiếu.

Giáo viên sắp lên lớp rồi nên Lục Doãn Chương phải nghiêm túc đọc sách. Lật quyển sách toàn chữ là chữ, Lục Doãn Chương muốn bỏ học, bỗng nhiên cậu thấy một mảnh giấy màu Cung Diệp đã cho mình hôm nào đó cậu cũng không nhớ, bèn ném sách sang một bên, chuyên tâm gập hạc.

Cô giáo vừa đến cũng là lúc cậu gập xong, trong lúc cả lớp đứng dậy chào cô, ngón tay của Lục Doãn Chương chầm chậm di chuyển con hạc đến gần Ngung Tịch, sau đó làm như không biết gì ngồi xuống.

Ngung Tịch thấy con hạc của cậu, mỉm cười nói cảm ơn.

Lục Doãn Chương chính là được nước lấn tới, cậu lại ở dưới ngăn bàn chọc chọc eo hắn. Ngung Tịch bắt được cái tay hư của cậu, hạ giọng nhỏ nhất có thể:

"Đừng nghịch."

Nghe hắn nói như thế, Lục Doãn Chương không những không ngừng mà chọc hắn càng ác, bởi vì cậu biết Ngung Tịch mỗi lần nói câu đó không phải là phản đối mà có nghĩa là hắn sẽ phối hợp chiều theo ý cậu. Lục Doãn Chương lấy bút chì viết vào vở hắn khuôn mặt đang lè lưỡi, chớp chớp mắt nhìn Ngung Tịch bất lực để cậu nghịch.

Lục Doãn Chương tranh thủ giáo viên đang quay lưng viết tên bài, cậu đặt vào giữa vở hắn một viên kẹo sữa rồi cười sáng lạn.

Trái tim Ngung Tịch rung ring.

Hắn không xóa dấu vết Lục Doãn Chương vừa để lại, dù cậu ấy có vẽ cái gì, vẽ bao nhiêu lần, hắn cũng đều không xóa.

Hình vẽ thú vị của cậu làm những trang vở trắng tinh tẻ nhạt của hắn trở nên sống động hơn hẳn, giống như cái cách cậu làm cuộc sống của hắn trở nên ý nghĩa hơn.

"Mở trang tám mươi bảy ra, đầu tiên, một bạn nhắc lại cho cô bài hôm trước..."

Cô giáo Anh đã bắt đầu giảng bài. Lục Doãn Chương cố gắng tập trung tinh thần lại, chuyên tâm nghe giảng. Còn Ngung Tịch thì chẳng lọt nổi chữ nào.

Chẳng mấy chốc mà đã đến trưa. Khi chuông tiết cuối vang lên, mọi người đứng dậy thu dọn đồ đạc, ai về nhà thì về, ai ở lại thì xuống căng tin hoặc đem cơm hộp ra ăn.

Lục Doãn Chương và Ngung Tịch đều về nhà.

Trưa nào cậu cũng phải tự mình đem đồ ăn mẹ làm sẵn ra hâm nóng, hôm nay cũng thế. Lục Doãn Chương có chút lười biếng.

Ngung Tịch thu dọn đồ đạc giúp cậu, Lục Doãn Chương ngồi trên ghế mệt mỏi, hỏi hắn:

"Về nhà tớ ăn cơm nhé bảo bảo?"

Cả người Lục Doãn Chương ngồi ngăn ngắn đợi hắn trả lời.

"Ừm, có thể."

Lục Doãn Chương như có sức sống hơn hẳn, cậu khoác cặp, kéo hắn chạy ra khỏi phòng học. Miệng ngoác ra cười.

Ở cổng trường, Ngung Tịch đứng dưới tán cây đợi Lục Doãn Chương lấy xe đạp, thấy cậu vừa ra, cái mặt lạnh của hắn liền dãn ra.

Dưới sự từ chối mãnh liệt của hắn, Lục Doãn Chương đành thỏa hiệp ngồi ra yên sau. Cậu bám vào eo hắn, có chút không yên tâm nhắc nhở hắn cẩn thận, đi chậm cũng được.

Sau đó Lục Doãn Chương liền hối hận, Ngung Tịch quả thật làm gì cũng nhanh, vừa nhanh lại hiểu quả, xe đạp thể thao của cậu cuối cùng cũng có ngày phát huy tác dụng, băng băng giữa đường.

Cậu ôm luôn lấy eo hắn, vừa sợ vừa thích thú hú hét.

Về đến nhà, Lục Doãn Chương liền cởi áo trắng, bật quạt nằm ườn trên ghế. Ngung Tịch rất tự nhiên rót cho cậu một cốc nước.

Hồi sức được một lúc, Lục Doãn Chương mới đi mở tủ lạnh kiếm đồ ăn. Ngung Tịch ở phía sau cũng quan sát theo.

"Chương Chương, để tớ nấu cho. Nguyên liệu trong tủ lạnh đủ dùng."

Lục Doãn Chương gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt lấp lánh chờ mong nhìn hắn. Được ăn đồ nóng mới ra lò thì còn gì tuyệt bằng!

Cậu chán cái cảnh phải hâm đồ lại ăn lắm rồi!

Trong lúc Ngung Tịch loay hoay ở bếp, Lục Doãn Chương ra vườn xem cây dưa hấu của mình thế nào. Nhìn nó vẫn phát triển tốt, cậu mới yên tâm đi vào nhà. Dự định khi nào nó ra quả sẽ rủ Ngung Tịch đến ăn.

Đôi lúc cậu thật sự muốn làm một người chủ nông trại, hằng ngày đắm mình trong cây cối.

Không lâu sau, bữa ăn đơn giản đã hoàn thành. Lục Doãn Chương ngưỡng mộ vừa ăn vừa khen hắn hết lời.

Cậu xúc động, không ngờ con trai của mình không những học giỏi thuộc hàng top mà nấu ăn cũng rất ngon, dọn dẹp cũng rất sạch.

Lục Doãn Chương cảm thấy Ngung Tịch nhất định là thiên thần được ban phát xuống để cứu cậu khỏi cảnh khốn đốn với cuộc sống xô bồ.

Không chê cậu lười, không bảo cậu ngốc, không tức giận khi cậu trêu chọc, còn dung túng, chăm sóc cậu từng chút một.

Lục Doãn Chương âm thầm vui vẻ trong lòng.

Bé con quả nhiên là một thiên thần khó tìm.