Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Chương 17




Cung Diệp nằm trong vòng tay cứng cáp của người đàn ông đang rất lo sợ. Mọi người đều không cần nó nữa rồi, có thể để mặc nó cho người khác đem đi. Nó chưa từng gặp người đàn ông này, vừa nãy đối mặt với ánh mắt mãnh liệt của hắn trong lòng đã thoáng rung động.

Trong cặp mắt phượng sắc bén của Kỷ Dung Quân khi đó chứa chan một thứ tình cảm khiến người khác không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn, đôi mắt ấy vừa thâm trầm, vừa có sức hút.

Quãng đường từ trong ra ngoài, Cung Diệp sợ đến không dám nhúc nhích, hai tay đặt trước bụng, chưa từng vì tò mò mà liếc nhìn người đàn ông.

Nó không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên càng sinh ra nỗi sợ hãi to lớn. Những gì nó đã phải hứng chịu có lẽ vẫn chưa đủ hay sao?

Nó cũng muốn sống một cuộc sống bình thường như đứa trẻ khác. Nó không muốn trở thành một món hàng mặc người đưa đẩy.

Cảm nhận được người trong lòng đang thở gấp, Kỷ Dung Quân cúi đầu nhìn, nhận ra đôi mắt trong veo kia đang ngấn nước, mũi cũng đỏ lên. Bàn tay to lớn lại chai sạn của hắn vỗ nhẹ vào Cung Diệp, như muốn an ủi.

Bước chân của hắn nhanh hơn, chiếc xe thuộc dòng Rolls Royce Phantom đã có người đứng mở cửa chờ sẵn. Khi bầu trời đầy sao, khi không khí dễ chịu của buổi tối bỗng nhiên biến mất, hóa thành một màu đen, không khí thoang thoảng mùi nước hoa, Cung Diệp vô thức lấy tay che mũi.

Hành động của cậu khiến Kỷ Dung Quân để ý. Từ đầu đến giờ, hắn mới mấp máy khóe môi, muốn nói chuyện.

"Lá cây?"

Cung Diệp do dự đưa mắt nhìn hắn, khó hiểu hơi nghiêng đầu, thấy hắn nhìn chằm chằm mình mới phát giác người đàn ông hình như đang gọi nó.

Bởi vì tối nay đã khóc rất nhiều nên giọng nói cũng mang theo chút nghèn nghẹn trong cổ họng:

"Gọi, gọi em à?"

Người đàn ông nghe được thanh âm của cậu giống như sụp đổ, hắn gục đầu xuống ngực của cậu, híp mắt tận hưởng mùi hương trên người bé con.

"Ừm, lá cây của anh."

Cung Diệp không nhớ mình và người đàn ông đã từng quen nhau khi nào, nhưng có lẽ, hắn sẽ không tra tấn nó như gia đình. Hi vọng là thế, bởi vì nó không còn nơi nào để về nữa rồi.

Nó thực sự rất buồn bã và tuyệt vọng.

Nỗi buồn của nó quá lớn, lớn đến mức nó không thể giải tỏa bằng nước mắt được nữa. Dù nó có khóc, có khóc nhiều như thế nào, nỗi đớn đau vẫn còn ở trong tim, không thoát ra ngoài được.

Kỷ Dung Quân ngồi thẳng người dậy, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi như lũ, kiên nhẫn đợi nó khóc xong.

Ngón tay của Cung Diệp rất nhỏ, chậm rãi nắm lấy ngón út của hắn, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Trái tim của hắn vui sướng lại đau đớn.



Tài xế lái xe đưa giấy cho Kỷ Dung Quân, hắn luống cuống lau mặt cho Cung Diệp, nhẹ giọng bảo cậu xì mũi. Cung Diệp rất xấu hổ, cậu lớn như vậy rồi còn nằm trong lòng người khác, để người ta xì mũi cho mình.

Chiếc xe đã chạy được một lúc, tâm trạng của Cung Diệp mới ổn định trở lại.

"Bé con, về với anh được không?"

Đôi mắt của hắn giăng đầy tơ máu, chứa nỗi cố chấp đến cùng cực:

"Kỷ Dung Quân thề nguyện sẽ trung thành với em cả đời."

Cung Diệp cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ có chút hung ác của người đàn ông.

"Tất cả những người đã từng có lỗi với em, anh sẽ thay em đòi lại công bằng."

Lời của hắn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con:

"Ở bên anh thì không cần nhẫn nhịn nữa. Anh lớn lên trong quân đội, không hiểu phong tình, bé con thích gì cứ nói với anh. Chịu ấm ức thì càng phải nói."

Hắn cười cười, nụ cười khiến khuôn mặt nghiêm nghị như giãn ra, trở nên thật hiền hòa:

"Anh không cần em phải ngoan ngoãn, nghịch ngợm chút cũng được, gây rối mà biết tìm đến anh là tốt rồi."

Trái tim của Cung Diệp nảy lên một cái.

"Bất kể chuyện gì, Kỷ Dung Quân sẽ luôn đứng về phía em, là chỗ dựa cho em."

Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, trầm ấm đặc trưng của người trưởng thành, thì thầm bên tai cậu như niệm chú:

"Chỉ cần nói với anh một câu, cái gì anh cũng nghe theo em."

Hắn vươn tay vuốt những sợi tóc đang lộn xộn trên khuôn mặt của Cung Diệp, khẽ đặt một nụ hôn thành kính nhất lên mu bàn tay của cậu, ánh mắt sáng rực lại nguy hiểm.

Kỷ Dung Quân mân mê ngón tay của cậu, hạ tầm mắt, lông mi của hắn vừa dài vừa đậm, như cánh quạt nhỏ. Do dự mất mấy giây, hắn cuối cùng cũng nói ra:

"Nếu một ngày nào đó em chán rồi..."

"Em có thể rời đi..."

Trừ phi anh chết.

Cả khuôn mặt đẹp trai áp sát vào người cậu, trưng ra bộ dáng vô hại, hệt như cún bự chớp chớp đôi mắt trong veo của nó, mỉm cười làm nũng.

Hắn khẩn cầu nhìn Cung Diệp, nỗi lòng cất giấu sâu thẳm trong tâm hồn như bùng lên, tựa như dây leo bền bỉ đang sinh sôi nảy nở, siết chặt lấy trái tim của hắn.

"Về nhà với anh... Có, có được không?"

Cả người hắn căng cứng, hồi hộp hơn cả lúc thi hành nhiệm vụ trong quân đội chờ đợi câu trả lời của Cung Diệp.

Cung Diệp nhắm mắt, giống như đang trốn tránh hiện thực.

Âm thanh của chiếc xe chạy rất êm, nó có thể nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim người kia, cảm nhận được nhiệt hỏa qua lớp áo quân phục đang truyền sang thân thể của nó, hơi thở nam tính của người đàn ông như đang muốn xâm lược lấy nó, biển tình trong mắt của hắn như muốn cuốn nó vào bên trong.

Cung Diệp chớp mắt, lông mi vẫn còn đọng nước mắt, vẫn chưa hề buông ngón út của Kỷ Dung Quân ra, ngực phập phồng, vết thương ở chân nhói đau làm nó tỉnh táo hẳn lên.



Nếu nó từ chối Kỷ Dung Quân, nó sẽ phải quay lại nơi kia, sống chung một nhà với ông ngoại và Ngung Tịch, một cái lồng giam khác. Dù nó không bị đánh đập nữa, không bị bỏ đói hay nhốt trong phòng tối, nhưng nó không chịu được ánh mắt của ông ngoại, không chịu được áp lực đến từ anh họ.

Nó rất mệt mỏi.

Nó không muốn nhìn thấy mặt của bất kỳ vị người thân, anh em họ hàng nào nữa.

Nó muốn thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt tựa như địa ngục trần gian này thêm một phút nào nữa.

"Được, được... Xin... Xin hãy chăm sóc cho em.". Truyện Mỹ Thực

Lời vừa dứt, trong lòng của Cung Diệp như vừa trút được gánh nặng bám víu lấy nó từ lâu. Nụ cười mà Kỷ Dung Quân mong nhớ cũng đã xuất hiện, khiến hắn như rơi vào trong bể mật.

Nhưng vết thương ở chân đang dần phát tác, đau đến mức niềm hạnh phúc mới có đã được thay thế bởi cơn co rút dữ dội. Cung Diệp toát hết cả mồ hôi lạnh, ở trong vòng tay ấm áp của Kỷ Dung Quân, yên tâm nhắm mắt.

Từ bây giờ, nó đã có chỗ dựa cho riêng mình. Đã có một người tình nguyện yêu thương nó cả đời.

Sẽ không ai gọi nó là "đồ dị hợm", "quái vật"... Không cần phải sống khép nép trong xó xỉnh tăm tối. Không bị những ánh mắt kinh tởm, những lời mắng chửi sắc nhọn như dao cứa vào tim.

Hết cách rồi, nó đã không còn đường lui nữa.

Nó rất hạnh phúc với lựa chọn của mình. Cuộc đời lênh đênh của nó cuối cùng cũng tìm ra được bến đỗ cho riêng mình rồi.

...

Khi Cung Diệp tỉnh dậy, nó cảm thấy cơ thể mát lạnh, vết thương ở chân cũng đã bớt đau, thứ hiện lên trong mắt nó là khuôn mặt lo lắng của Kỷ Dung Quân.

Nó liền nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hóa ra mọi chuyện không phải là mơ. Nó đã đồng ý về nhà với người này.

"Hẳn là rất đau đúng không?"

Lúc nó ngồi trên giường chậm rãi ăn từng thìa cơm, hắn đã hỏi nó câu đó.

Đây là lần đầu có người ngoài mẹ quan tâm đến chân của nó, vẻ mặt như người bị thương là hắn chứ không phải nó.

Nó cúi đầu nhìn chân mình đang nằm trong chăn, ngọ ngoạy một bên chân, ngẩng đầu vui vẻ nói:

"Lạ thật đấy, một bên có cảm giác nhức nhức nhưng không quá đau, một bên không có cảm giác gì cả."

Nó vốn tưởng rằng lần này cả hai chân sẽ đau đến khó thở, không ngờ đã dễ chịu hơn hôm qua rất nhiều.

Kỷ Dung Quân nước mắt lưng tròng. Hắn gần như đang nghe án tử hình, từ trên ghế bật dậy ôm chặt lấy Cung Diệp, thều thào:

"Không sao, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em."

Cung Diệp vỗ vỗ an ủi hắn, thật ra nó đã biết một bên cẳng chân của nó đã không thể lành lại được nữa, bên kia nửa sống nửa chết, chẳng biết thế nào. Không ai trong nhà muốn bỏ tiền chữa cho nó, nên dần dần, nó cũng mất đi hi vọng được đứng dậy.

Hiện tại Kỳ Dung Quân nói muốn chữa cho nó, như vậy cũng đủ khiến nó vui vẻ.

Bởi vì Cung Diệp đã chịu đựng rất nhiều nỗi đau, khi nếm được chút hương vị của tình yêu, nó liền thấy thỏa mãn mà không đòi hỏi thêm.

Cũng sợ hãi tình yêu của Kỳ Dung Quân sẽ biến mất.

Được ngày nào hay ngày ấy. Nó đã nghĩ như thế để sống từ trước tới giờ.



Nhưng giờ nó không muốn giữ lại ý nghĩa đó nữa, nó muốn tin vào lời thề của Kỳ Dung Quân, muốn dựa dẫm vào ai đó một lần. Dẫu sao, nó cũng chẳng có gì trong tay, chẳng còn gì để mất.

Ngẩn ngơ ăn hết bữa sáng, Cung Diệp mới chợt nhớ ra mình phải đến trường. Cậu khẽ kéo kéo vạt áo Kỷ Dung Diệp ở bên cạnh, cố lấy dũng khí, rụt rè nói:

"Em, em phải đi học."

Hắn nhếch môi cười:

"Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi. Lá cây của anh muốn đi dạo không?"

Cung Diệp chần chừ, thắc mắc hỏi hắn tại sao lại gọi cậu là "lá cây".

Hắn bật cười:

"Chữ "Diệp" trong tên của em không phải có nghĩa là "lá nhỏ đáng yêu" à?"

Đôi mắt đen nhánh của nó vụt sáng lên, có vẻ đã nhận ra, hơi ngại ngùng nói:

"Trong nghĩa đó không có chữ "đáng yêu"..."

"Hửm?" Hắn ngả ngớn đùa:

"Không phải sao? Anh thấy lá cây của anh rất đáng yêu. Là chiếc lá vừa đáng yêu lại hay xấu hổ."

Nó lắc đầu, cúi mặt thì thầm phản đối:

"Không có."

Nhưng tai đã đỏ ửng lên hết cả.

Trêu Cung Diệp một lúc làm tâm trạng hắn vui vẻ lên hẳn, cười đến rạng rỡ ôm người vào lòng, thôi không trêu bé con ưa ngại ngùng này nữa.

Cung Diệp tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhắm mắt tận hưởng, lắng nghe nhịp đập vững vàng của trái tim.

Đây là buổi sáng hạnh phúc nhất của nó từ trước đến giờ. Tỉnh dậy đã có người ở bên, đói bụng liền có đồ ăn, vết thương đã được chăm sóc kĩ càng. Nó không phải cô đơn một mình nữa, không phải chịu đau một mình nữa, còn có một người đau hơn cả nó, dáng vẻ còn cô đơn hơn cả nó.

Kỷ Dung Quân giống như đã chờ đợi nó rất lâu.