Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Chương 10




Thu tới, đảo mắt đã tới ngày khai giảng. Lục Doãn Chương trước khi đi học phải tưới hết vườn rau cho mẹ, cậu đeo cặp sách, đi bộ tới trường.

Trên đường đến trường cậu gặp được con chó nhỏ ở ven đường đang rên rỉ, nó nằm bệt xuống đất, đáng thương kêu ngao ngao. Bộ lông trắng muốt cùng đôi mắt đen láy của nó khiến trái tim Lục Doãn Chương phải rung ring.

Lục Doãn Chương ngó xung quanh, không yên tâm để nó ở đây một mình. Cậu ôm chó nhỏ trong lòng bàn tay, đi về phía trường cấp hai.

Trường học vô cùng náo nhiệt, Lục Doãn Chương mang theo bảo bối nhỏ mình vừa nhặt được đi tìm lớp. Cậu và Đông Cường học chung một lớp, từ hồi mầm non đến bây giờ vẫn dính lấy nhau.

Lục Doãn Chương rất nhanh đã tìm được lớp của mình trên tầng hai.

Trong lớp học đã có rất nhiều người, bọn họ rôm rả trò chuyện, hầu như đều ngồi ở đầu, chỉ còn thừa những bàn ở cuối. Đông Cường ngồi ở cuối dãy dành cho học sinh cá biệt, vẫy tay gọi cậu:

"Chương ơi! Ở đây, ở đây!"

Lục Doãn Chương nhàm chán nghĩ mình lại phải làm bạn cùng bàn với tên mập này thêm mấy năm nữa rồi. Cậu kéo ghế, để cặp lên bàn, cẩn thận để chó con chui vào ngăn bàn.

Đông Cường từ đầu đã tò mò muốn chết, cậu ta cứ luôn miệng hỏi cậu lấy chú cún này ở đâu. Lục Doãn Chương mất kiên nhẫn trả lời cậu ta bằng giọng nói cục súc, cậu lấy từ trong cặp của nó ra cây xúc xích cho cún con ăn. Nhìn cái miệng nhỏ của nó khó khăn cắn cây xúc xích lớn, Lục Doãn Chương xoa đầu nó, nhỏ giọng kêu nó ăn chậm thôi.

Đông Cường ở bên cạnh sợ nó ăn no khát nước, cậu ta rót nước từ bình lớn ra cái lắp chai, để chó con uống. Hai người cứ như vậy lén lút dưới ngăn bàn cho cún ăn.

Một lát sau, phòng học vốn đang ầm ĩ lại càng ầm ĩ hơn.

Lục Doãn Chương cũng phải ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Đông Cường ở bên cạnh kéo áo cậu, bất ngờ thốt lên:

"Này, kia có phải là Ngung Tịch không?"

Lục Doãn Chương đơ người nhìn hắn chậm rãi đi vào lớp, sau đó ngẩn người ở trên bục giảng nhìn xuống dưới, giống như không biết phải làm gì tiếp theo.

Dường như đã quen với ánh nhìn của người ngoài, hắn rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên đã cong xuống. Hắn nhìn thấy Lục Doãn Chương, cũng thấy cậu ngồi với người khác.

Sự xuất hiện của hắn đã chạm phải cái dây thần kinh nào đó của Lục Doãn Chương, cậu bắt đầu phản ứng lại với mọi thứ. Đầu tiên là quay sang bên cạnh vỗ vai Đông Cường, không đợi cậu mở miệng, nó đã tự động thu dọn đồ rời lên bàn trên. Kí ức hồi mẫu giáo thực sự đã khiến nó nhớ mãi không quên.

Lục Doãn Chương bước chân thật nhanh đến chỗ Ngung Tịch đang đứng, giống như lần đó, cậu nắm lấy bàn tay đã lớn hơn của hắn, đưa người về. Khuôn mặt tràn ngập ý cười, tươi vui như gió xuân. Bảo bảo của cậu lớn lên thật tốt, còn cao hơn những gì cậu tưởng tượng.

Ngung Tịch đặt cặp lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, Lục Doãn Chương ở bên cạnh đã sớm không nhịn được nữa mà nhảy vào ôm hắn.

"Tiểu Tịch! Tớ nhớ cậu, cực kì nhớ cậu, mỗi ngày đều nhớ cậu!"

Bàn tay cứng đờ giữa không khí của hắn run rẩy ôm cậu, vỗ nhẹ vào tấm lưng đang run hơn cả hắn, giọng nói hơi khàn, không giống với những đứa cùng tuổi vẫn còn non nớt.

"Ừm."

Tôi cũng chưa từng ngừng nhớ cậu.

Đáy lòng Ngung Tịch chỉ toàn là hạnh phúc, hắn cẩn thận ôm lấy người mình mong nhớ mấy năm trời, siết chặt cậu vào lòng, đôi mắt xanh âm u ủ dột cuối cùng cũng có sức sống.

Hai người ôm nhau rất lâu, như đã chìm đắm trong thế giới hai người, đến khi nghe được tiếng thì thầm của các bạn, Lục Doãn Chương mới luyến tiếc buông ra.

Bốn năm gặp lại, Ngung Tịch đã thay đổi, hắn có vẻ còn dễ ngại ngùng căng thẳng hơn trước rất nhiều. Nhìn mà xem, hắn còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Mái tóc đen nhánh dài qua tai trong tưởng tượng của Lục Doãn Chương nay đã được cắt ngắn, hắn không thể giấu đi đôi mắt xanh dương đang sáng lên của mình cùng biểu cảm ngượng ngùng.

Khi trước còn biết nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cười đáp lại vài lời, nhưng bây giờ, lại yên tĩnh giống như sợ cậu ăn thịt.

Cậu mang cún con từ trong ngăn bàn ra ngoài, đặt vào lòng bàn tay của hắn.

"Nhìn nè, đây là chó con tớ nhặt được lúc tới trường, nó trông đáng yêu lắm đúng không?"

Sau đó Lục Doãn Chương thấy được sự căn ghét trong mắt của hắn, cậu lấy lại cún con, giấu nó vào trong ngăn bàn theo phản xạ. Cậu gượng cười:

"Tiểu Tịch không thích chó à? Lát nữa tớ định mang về khu phố hỏi xem có ai muốn nuôi, cậu đi với tớ không?

Lục Doãn Chương nghĩ rằng Ngung Tịch là một đứa trẻ kiệm lời, sau khi chơi chung với hắn, cậu lại nghĩ hắn chỉ là một đứa trẻ nhút nhát chậm nhiệt.

Bốn năm, mọi cố gắng khiến hắn trở nên hoạt bát hơn, vui vẻ hơn giống như đã đổ sông đổ bể. Tất cả đều đã trở về vạch xuất phát.

Cậu huơ huơ tay trước mặt hắn, hỏi:

"Cậu sao thế?"

Rõ ràng khi đó còn đến tận nhà tặng quà cho cậu. Lục Doãn Chương đã từng nghĩ đến vẻ mặt mong đợi được nhìn thấy cậu, buồn rầu khi không gặp được cậu, nghĩ đến nụ cười tươi cùng ánh mắt trìu mến của hắn khi hai người gặp nhau. Nhưng bây giờ, cậu không thấy được gì ngoài sự lo lắng của hắn.

Bọn họ đã từng là những người bạn thân thiết nhất, cho dù bốn năm không thấy nhau, không nói chuyện với nhau nhưng Lục Doãn Chương cảm thấy tình cảm của mình vẫn không hề thay đổi.

Ngung Tịch mở to hai mắt nhìn thẳng vào cậu, mấp máy miệng, vội vã nói:

"Cậu đừng hiểm lầm, chỉ là tớ vui đến mức không biết nói gì."

Nếu cậu vứt con chó xấu xí kia đi, tớ sẽ vui hơn nữa.

Biểu hiện thiếu tự nhiên của hắn rõ ràng đến mức khiến Lục Doãn Chương nghi ngờ. Ngung Tịch đương nhiên biết điều đó, hắn đã tự luyện tập ở nhà, đứng trước gương nói biết bao lời xin chào với Lục Doãn Chương, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình sao cho tự nhiên nhất.

Đến khi gặp được người thật, một cái liếc mắt của cậu cũng đủ khiến hắn quên đi toàn bộ những gì được chuẩn bị trước, cơ thể không cử động, hắn cảm thấy vừa căm ghét vừa tủi thân. Chỗ ngồi bên cạnh của cậu ấy không còn là của hắn, mấy năm qua, người đồng hành với cậu ấy cũng không còn là hắn. Lục Doãn Chương nhớ hắn là ai, thích món quà của hắn, chưa chắc cậu vẫn thích hắn như lúc trước.

Giây phút đứng trên góc lớp, hắn đã nghĩ mình không thể đòi hỏi quá nhiều.

Nhưng sau đó, Lục Doãn Chương đã tiến đến nắm tay hắn, đưa hắn về vị trí quen thuộc, làm hắn nhớ đến kí ức tốt đẹp đầu tiên, khởi đầu cho chuỗi ngày hạnh phúc nhất đến giờ. Bàn tay của Lục Doãn Chương rất nhỏ, cũng rất ấm áp và mềm mại. Đó là bàn tay duy nhất dám nắm lấy tay hắn, là bàn tay duy nhất vươn ra bảo vệ hắn.

Chương Chương của hắn không thay đổi, là hắn tự cho rằng cậu đã thay đổi.

Thiên thần của hắn chưa từng quên hắn, cái ôm và lời nói nghẹn ngào của cậu như vớt hắn ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Hắn lập tức không còn giữ được bộ dáng bình tĩnh nữa, trở nên căng thẳng và lo sợ. Hắn lại sợ mình không cẩn thận lỡ lời, không cẩn thận làm Lục Doãn Chương hiểu lầm.

Tình cảm của hắn dành cho cậu đã thay đổi, nó ngày một lớn hơn. Lớn đến mức, lần đầu tiên hắn có suy nghĩ dù có phải ăn cay nuốt đắng cũng phải liều lĩnh một lần, để gặp được Lục Doãn Chương, lần đầu tiên dùng số tiền bản thân kiếm ra mua quà cho cậu, lần đầu tiên căng thẳng quá mức, tay chân lạnh ngắt, đầu óc có tập trung suy nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được gì, hắn khi đối diện với Lục Doãn Chương đều trở nên trống rỗng.

Hắn đâu có muốn bản thân thành ra như vậy, hắn muốn mình có thể tự nhiên nói cười, buồn khóc lúc ở bên cậu khi trước. Chính hắn cũng căm ghét bản thân. Mọi cảm xúc hắn muốn che giấu đều dễ dàng lộ ra trước mắt Lục Doãn Chương.

Một ánh nhìn, một lời nói, một hành động nhỏ của Lục Doãn Chương cũng đủ khiến Ngung Tịch dao động, vô thức suy nghĩ rất nhiều.

Lục Doãn Chương vẫn cảm thấy Ngung Tịch hơi lạ lẫm. Tiểu hoàng đế hay dỗi của cậu đâu mất rồi?

Nghĩ lại, cuộc sống mà hắn phải trải qua có thể khiến người lớn phát điên, huống chi là trẻ con, suy nghĩ và cơ thể chưa trưởng thành. Hắn không bị bức điên đã là kì tích.

Lục Doãn Chương nhìn hắn mặc áo sơ mi dài tay và quần âu, lại nghĩ đến cảnh hắn bị mẹ mình tra tấn giống như ở kiếp trước, cậu hoảng sợ bắt lấy cánh tay hắn, cởi cúc áo ở cổ tay, xắn tay áo hắn lên để kiểm tra. Làn da trắng bạch thiếu sức sống giống như đã lâu không tiếp xúc với mặt trời làm Lục Doãn Chương dấy lên suy nghĩ hắn bị mẹ giam lỏng.

Cậu hoàn toàn hiểu được đời trước vì sao Ngung Tịch lại sinh ra tích cách cực đoan như vậy, đổi lại là cậu hẳn là sẽ bị ép chết từ lâu rồi.

Lục Doãn Chương vừa giận vừa thương, đôi mắt đỏ lên, nắm chặt lấy bàn tay của hắn, nói:

"Cậu đừng ở với mẹ nữa, về nhà với tớ đi."

Đáy lòng Ngung Tịch như có cơn gió nhẹ thổi qua, ánh mắt hắn sáng lên. Ở chung với Lục Doãn Chương, mỗi ngày đều được thấy cậu, mọi kí ức đều sẽ có hình bóng cậu.

Bọn họ sẽ mãi vui vẻ và hạnh phúc như thế chứ?

Nhỡ có một ngày, Lục Doãn Chương chán chơi với hắn, cảm thấy hắn vướng víu tay chân. Và quan trọng, mẹ cậu ấy sẽ chẳng thể tiếp nhận hắn. Không ai thích hắn cả, không ai muốn nuôi dưỡng hắn, chỉ có Lục Doãn Chương không chê hắn, luôn chủ động với hắn, từ trước đến giờ cậu vẫn đối xử vô cùng tốt với hắn.

Dẫu sao giữa hai người cũng chỉ là bạn bè, hắn không thể được voi đòi tiên. Được làm bạn với cậu, được cậu yêu thích, đó đã là vinh dự của hắn.

"Không được..."

Hắn cảm thấy mình vẫn nên thành thật với Lục Doãn Chương:

"Tớ không sống với mẹ, tớ đang sống với ông nội."

Đời trước Lục Doãn Chương không quen biết với hắn sớm như vậy, cậu không biết rằng hắn đã từng sống với ông nội, lẽ nào sau khi ông nội mất, hắn lại quay về với mẹ. Sau đó xảy ra chuyện gì, cậu cũng không muốn nghĩ nữa.

Tóm lại, hiện tại Ngung Tịch sống với ông nội, nhìn hắn lớn lên cũng không quá gầy, chỉ là da dẻ có chút xanh xao. Nhưng Lục Doãn Chương vẫn không yên tâm, cậu hỏi:

"Ông nội... tốt chứ?"

Ngung Tịch gật đầu, khẽ nói:

"Ừm."

Ngoại trừ việc muốn lợi dụng hắn trở thành con cờ giúp ông chiến thắng bàn cờ địa ngục này, ông cũng cho hắn ăn cơm đủ no, ngủ đủ giấc, còn cho hắn đi học cùng với Lục Doãn Chương, không bắt hắn phải học cùng trường quý tộc với bọn con cháu khác của ông.

Lục Doãn Chương nghe câu trả lời của hắn, trong lòng vẫn không thể ngừng lo lắng, ngược lại cậu cảm thấy Ngung Tịch đang giấu cậu điều gì đó. Không phải một, mà là rất nhiều.

Hắn vẫn là đứa trẻ năm đó, trên người đầy vết thương cũng không rơi nước mắt, trong tim đã vỡ nát thành từng mảnh cũng không kêu khóc. Hắn đã chịu đựng mọi thứ rất lâu, lâu đến mức không gì có thể tác động đến hắn nữa, bởi vì hắn đã chết, người chết thì không cảm nhận được đau đớn, không còn phải nhận những ánh mắt kinh tởm, những lời nói như dao găm...

Sau đó, Lục Doãn Chương cố gắng gặng hỏi, hắn cũng không trả lời, như tượng đồng ngồi im lìm một chỗ. Cậu bị thái độ dửng dưng của hắn làm cho tức giận, định mở miệng nói tiếp nhưng cô giáo từ phòng họp đã trở về. Lục Doãn Chương có chút bực mình bĩu môi, nhân lúc cô giáo không để ý ném chó con lên cho Đông Cường, dịch ghế sang bên kia bàn.

Hành động của cậu như đã đâm một nhát vào trái tim nhạy cảm của Ngung Tịch. Đôi mắt xanh của hắn tắt hẳn đi, không còn sức sống như ban đầu nữa. Hắn không thể trả lời câu hỏi của Lục Doãn Chương, hắn không muốn Lục Doãn Chương nhún sâu vào đời tư dơ bẩn của hắn.

Mới khai giảng, đám học trò chưa quen với môi trường mới, ngoan ngoãn ngồi im, hướng mắt chăm chú nhìn cô giáo.

Lý Kỳ đứng trên bục giảng mỉm cười, giọng nói rõ ràng mà hiền dịu:

"Hôm nay là ngày đầu chúng ta gặp nhau, từng bạn hãy tự giới thiệu mình trước được không?"

Cả lớp vang lên một vài tiếng "vâng ạ", sau đó theo thứ tự chỗ ngồi từ ngoài vào trong lên giới thiệu.

Lục Doãn Chương nhìn từng đứa nhóc có dũng cảm tự tin, có nhút nhát rụt rè, thầm nghĩ còn lâu lắm mới đến lượt mình. Cậu bắt đầu thấy hối hận khi đã quăng chó nhỏ đi, đành chán nản nằm ườn ra bàn.

Không lâu sau, Lý Kỳ xuống tận nơi gõ đầu, dù là buổi đầu, cô cũng không thể dễ dàng tha cho học sinh, cần phải nghiêm khắc ngay từ đầu.

Lục Doãn Chương xấu hổ ngồi dậy, nhỏ giọng xin lỗi cô trong ánh mắt tò mò và cười cợt của các bạn.

Cậu liếc mắt sang bên cạnh, thấy hắn vẫn ngồi thẳng lưng, một ánh mắt cũng không dành cho cậu. Trong lòng Lục Doãn Chương lộp bộp, có chút tủi thân.

Kiên nhẫn chờ các bạn học giới thiệu, Lục Doãn Chương lại không nhịn được nhìn Ngung Tịch. Kí ức lúc mầm non ùa về, cậu nhớ về chuyện mèo con, mềm lòng.

Cậu lại nghĩ, mình lớn như thế rồi, sao có thể giận đứa nhỏ với trái tim thủy tinh này. Cậu thương hắn còn không hết, có rất nhiều thứ Ngung Tịch đã trả qua mà cậu không biết. Nếu hắn không muốn nói cho cậu, cậu cũng sẽ không ép hắn.

Con người luôn có bí mật không muốn để người khác biết, luôn có những vết thương không muốn để lộ ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, nhìn thấy Đông Cường và màn giới thiệu hùng hổ, tâm trạng Lục Doãn Chương lúc này mới dễ chịu hơn. Cậu mới là đứa trẻ mười mấy tuổi, là nhóc con không hiểu sự đời, có thể vô tư một chút giống như nhóc con Đông Cường thay vì cứ mãi chìm trong đống suy nghĩ.

Ngung Tịch ngồi trong góc, hắn sẽ là người cuối cùng. Lục Doãn Chương liếc nhìn cô giáo đang hỏi Đông Cường vài câu, quay sang thì thầm to nhỏ với hắn:

"Tớ vẫn chưa chuẩn bị xong, cậu lên trước được không?"

Ngung Tịch giật mình, giống như bị câu hỏi của cậu làm bừng tỉnh, hắn gật đầu. Lục Doãn Chương cảm thấy lẽ nào trông cậu rất đáng sợ?

Đông Cường kết thúc màn giới thiệu trong tiếng cười của các bạn, nó đi về chỗ, Lục Doãn Chương cũng bước ra nhường đường cho Ngung Tịch đi lên.

Dường như đã đợi hắn từ lâu, ánh mắt các bạn nữ đặc biệt chăm chú nhìn theo. Ngung Tịch quả thực lớn lên rất tốt, khuôn mặt của hắn vẫn còn nét bầu bĩnh, trắng trắng mềm mềm có vẻ hơi trầm tính, dáng người cao hơn các bạn cùng tuổi mặc quần âu áo sơ mi càng khiến hắn có vẻ chững chạc, đặc biệt là đôi mắt xanh dương đẹp như pha lê kia làm người ta yêu thích.

Lục Doãn Chương nhìn mình mặc quần đùi, áo phông đơn giản, sờ sờ hai cái má toàn là thịt, bỗng thấy tự ti ghê.

Phía trên, Ngung Tịch hít một hơi, hắn nhìn lướt qua toàn bộ, sau đó chậm rãi nói:

"Tôi là Ngung Tịch. Rất mong được mọi người giúp đỡ."

Hắn chỉ đơn giản nói ra vài câu theo kiểu mẫu cũng khiến không khí lớp học thay đổi. Các bạn học nữ rất thích hắn, các bạn học nam lại ngưỡng mộ chiều cao của hắn.

Lý Kỳ còn muốn hỏi han hắn thêm vài điều, nhưng vẻ mặt của hắn cùng ánh mắt lạnh lẽo khiến cô mất hứng, cô nói thêm vài câu, sau đó cũng để hắn về chỗ. Đây là màn giới thiệu nhanh nhất từ trước đến giờ.

Đến lượt Lục Doãn Chương, cậu nhóc bừng sáng vui vẻ như tia nắng hớn hở bước lên.

"Xin chào mọi người, tớ là Lục Doãn Chương, thích ăn kẹo vải nhất, môn học yêu thích là thể dục, ghét dậy sớm..."

Cả lớp nháy mắt ồn ào, nhiều người đã mạnh dạn hơn, biết trêu lại cậu.

Ở góc lớp, Ngung Tịch híp mắt nhìn cậu, tay chân lạnh ngắt. Hắn biết Lục Doãn Chương vẫn luôn tươi sáng như thế, ai cũng yêu thích cậu ấy, mà với ai, cậu ấy cũng dùng thái độ tốt nhất để đối đãi, không phải chỉ riêng mình hắn.

Lục Doãn Chương vừa bước về chỗ vừa ngoảnh đầu nói chuyện với bạn học, không khí lớp học cũng đã trở nên náo nhiệt hơn.

Về chỗ ngồi, Đông Cường ở phía trước quay xuống giơ ngón tay cái với cậu, cười đến độ không thấy mặt trời:

"Không hổ là Lục Doãn Chương!"

Lục Doãn Chương cũng vuốt tóc một cái tỏ vẻ. Hừ, ông đây đã được định sẵn làm bá vương chiếm hết toàn bộ ánh nhìn.

Bạn học nam ngồi cùng với Đông Cường có vẻ nhút nhát cũng quay xuống chào cậu, Lục Doãn Chương vui vẻ đáp lại, cậu ta còn đưa cho Lục Doãn Chương một con ếch và tờ giấy màu đỏ lấp lánh.

Lục Doãn Chương rất giỏi, duy chỉ môn thủ công là nát bét, hồi còn ở nhà trẻ đều là Ngung Tịch làm hộ. Cậu loay hoay lục tìm cách gập ếch con trong quá khứ, mãi mà không gập ra được hình thù gì.

Ngung Tịch ở bên cạnh vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:

"Tớ giúp cậu nhé?"

Lục Doãn Chương đưa tờ giấy cho hắn, tò mò ở bên cạnh nhìn đôi tay đã xuất hiện vết chai ở ngón giữa, là do cầm bút quá nhiều. Tâm trạng Lục Doãn Chương rất hỗn loạn, cậu vừa vui vừa lo, Ngung Tịch chăm học là tốt, nhìn qua trên người hắn hoàn toàn không có vết thương gì, quần áo cũng là đồ xịn, hẳn là ông nội cũng không keo kiệt hay bạo ngược hắn.

Cậu thầm nói trong lòng, có cơ hội sẽ khuyên bảo hắn sau vậy.

Ếch con màu đỏ rất nhanh đã hoàn thành, Ngung Tịch đặt vào lòng bàn tay của cậu, hắn mấy máy môi, giống như đang do dự, nói:

"Chương Chương... Ăn kẹo không?"

Lục Doãn Chương biết hắn muốn dỗ cậu, tiếng "Chương Chương" cậu muốn nghe đã sớm làm trái tim cậu mềm nhũn. Nụ cười của Lục Doãn Chương càng đậm, cậu gật đầu, há miệng nhận lấy viên kẹo vải mà hắn đã lưỡng lự nắm ở trong lòng bàn tay từ bao giờ.