Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 152




Edit: Diệp.

Đứng ở trước mặt bác sĩ, German mặt không chút thay đổi phân phó, để cho bọn họ đi vào kiểm tra thân thể cho Lạc Khuynh Thành một chút, vào đúng lúc này, lão quản gia đi tới, lễ độ cung kính báo cáo, mang thái độ giải quyết việc chung......

Âm thanh của lão quản gia cũng không lớn, nhưng Lạc Khuynh Thành lại nghe thấy, hiện tại cô đối với Lucy nghiễm nhiên là hận thấu xương, đối với cái tên này của cô ta, tự nhiên cũng sẽ vô cùng mẫn cảm.

Đốt ngón tay bất ngờ cong lên, nắm thành nắm đấm, Lạc Khuynh Thành thẳng tắp nhìn qua German, cô biết, cô không nên ôm bất kỳ một hy vọng nào đối với thái độ của anh, nhưng cô vẫn tự làm khó mình, cô muốn nhìn một chút anh sẽ xử lý như thế nào, cho dù hiện tại anh sẽ không chấm dứt cô ta ngay lập tức, tốt xấu, tốt xấu không cho sắc mặt tốt cũng có thể khiến cho nội tâm của cô dễ chịu một ít, nhưng anh lại......

"Dẫn cô ta tới phòng khách, chờ tôi sẽ tới."

Hơi ngừng lại, thấp giọng phân phó lão quản gia, cảm giác được ánh mắt phẫn hận sau lưng, trong lòng German, thấy có chút hơi đau…...

Phẫn nộ của cô đương nhiên anh biết, cô sẽ oán hận cũng là chuyện đương nhiên, thế nhưng là, hiện tại thật sự anh không có cách nào động tới Lucy, kêu anh làm sao bây giờ?!

Anh là bố của đứa bé, lấy tính cách của anh, tất nhiên sẽ hận không thể lập tức đem Lucy thiên đao vạn quả, nhưng anh không chỉ có không thể làm như vậy, thậm chí còn phải kiềm chế tất cả xuống, duy trì ý cười gần gũi với cô ta! Ẩn nhẫn và uất ức dưới đáy lòng của anh, lại có thể nói với ai đây!?

Thiết quyền (*) lặng yên nắm lên, trên mu bàn tay kia gân xanh hiện lên rõ ràng, làm hiện ra mọi loại ẩn nhẫn của chủ nhân, German cứ tiếp tục nghiêng mắt truyền lệnh xuống cho bác sĩ, giao phó bọn họ nhất định phải chăm sóc Lạc Khuynh Thành thật tốt……

(*) Nắm đấm thép.

Cùng German gặp thoáng qua, vừa mới đi thong thả tiến vào phòng ngủ, Lạc Ngâm Tích liền nghe được tên Lucy, cơn tức ẩn nhẫn vài ngày, trong chớp mắt bên tai rung động ấy, hoàn toàn bạo phát!

Cái người phụ nữ nước Đức không biết xấu hổ này, vậy mà còn dám đưa tới cửa?!

Cắn răng, bỗng nhiên xoay người, nhanh chân đi đến, Lạc Ngâm Tích cất cao giọng hô lên: "Cô ta còn dám tới à? Em gái tôi vừa mới tỉnh, cô ta chạy tới làm cái gì? Nhìn trò cười của cô ta đúng không? Đúng lúc, tôi đang muốn tìm cô ta! Đưa tới cửa cũng tốt!"

"Cô ta ở đâu? Mang tôi đi gặp cô ta, hôm nay tôi không giết chết cô ta thì không được!"

Chạy đến trước mặt lão quản gia, bắt lấy tay ông, Lạc Ngâm Tích cũng thật sự rất tức giận, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, giống như đã làm xong chuẩn bị cùng Lucy quyết chiến một trận sống chết…...
Loading...

Thật ra, mấy ngày này Lạc Ngâm Tích cũng không phải chưa từng nghĩ tới đi tìm Lucy, cô rất tức, rất muốn đi tìm Lucy, dù chỉ là vả cô ta một bạt tai, hả giận cho em gái cũng có thể, chỉ là, bị Lệ Thiếu Đình ngăn cản.

Ở trong mắt Lệ Thiếu Đình, bằng tình cảnh hiện tại của bọn họ và bối cảnh của Lucy, căn bản chính là lấy trứng chọi với đá, rõ ràng là tới cửa đi chịu chết, đừng đến lúc đó, cơn tức không xả ra được, ngược lại là đem mình ngã vào, vậy thì quá không đáng…...

Nghe xong lời Lệ Thiếu Đình nói, Lạc Ngâm Tích liền tạm thời đè nộ khí xuống, thôi, nhưng bây giờ không giống như trước, người ta cũng đưa tới cửa, nếu như cô không đi gặp cô ta một lần, chẳng phải là quá yếu đuối sao? Khuynh Thành sinh non, chẳng phải là quá oan à!?

"Tích Nhi em trước đừng kích động, Khuynh Thành vừa mới tỉnh, không chịu được kích thích quá lớn."

Phủ trán vỗ đầu, tiến lên một bước, kéo Lạc Ngâm Tích vào ngực mình, Lệ Thiếu Đình có chút bất đắc sĩ thở dài, phụ nữ a, đều là kiểu dễ xúc động như vậy, tính khí nổi lên, thật sự chính là cái gì cũng mặc kệ…...

"Shirley, cô đi chăm sóc Khuynh Thành, Lucy thì giao cho tôi xử lý."

Liếc mắt ra ý với lão quản gia một cái, để cho ông lui xuống, vẻ mặt German lạnh lùng nói một câu, hai đầu lông mày kiệt ngạo, hoàn toàn như trước đây.

"Giao cho anh (*)?” Khoa trương hít vào một hơi, a một tiếng, tính khí của Lạc Ngâm Tích cũng thật sự nổi lên, trái ngược với thái độ sợ hãi German thường ngày, bĩu môi một cái, lại giống như khiêu khích nhìn về phía anh……

(*) D hơi phân vân xưng hô giữa hai người này, chả nhẽ là chị tôi - cậu tôi ư?

"Ngược lại là anh nói cho tôi, anh định xử lý cô ta kiểu gì? Lấy lòng? Hay là cúi đầu khom lưng dỗ dành cô ta?"

Hai tay vòng trước ngực, vẻ xem thường hiện lên trên mặt, biểu hiện của Lạc Ngâm Tích ngược lại rất có vài phần mùi vị chị cả răn dạy người nhà…..

"Reggie Nord tôi cho anh biết, đừng tưởng rằng cái gì tôi cũng không biết!"

Thiếu Đình đều nói cho cô, tạm thời thì Reggie Nord tuyệt đối sẽ không động tới Lucy, như vậy sao được? Sao cô có thể trơ mắt nhìn em gái chịu ấm ức lớn như thế?!

“Từ khi em gái tôi theo anh, chịu không biết bao nhiêu khổ, mỗi hành động của anh đối với em ấy, quả thật chính là tàn phá cả thể xác lẫn tinh thần, hiện tại em ấy bị ấm ức lớn như vậy, anh vậy mà không có ý định báo thù cho em ấy? Nếu như tôi nhớ không lầm, đó cũng là con của anh đi? Thật sự anh sẽ không khổ sở? Rốt cuộc anh có còn là một người đàn ông hay không!?"

Ngay cả người phụ nữ và đứa trẻ của mình cũng không bảo vệ được, xảy ra chuyện cũng không đứng ra làm chủ cho bọn họ, như này giống một người đàn ông chỗ nào?!

"Câm miệng! Tôi thế nào còn chưa tới phiên cô chỉ điểm."

Rất rõ ràng, lời Lạc Ngâm Tích nói, đâm thật sâu vào chỗ đau nhất của German, lấy tình tình của anh, sớm ở thời điểm Lạc Ngâm Tích hô lên chữ thứ nhất thì đã ra tay giết chết cô, nhưng anh lại cứng rắn nhịn xuống……

Cô nói hoàn toàn chính xác rất có đạo lý riêng của nó. Nhìn từ góc độ của người bên ngoài, anh chính là không chịu trách nhiệm, cũng thật sự quá không giống đàn ông, thế nhưng là anh, không còn lựa chọn nào khác.

"Cô đi chăm sóc cô ấy là được."

Gân xanh bên trán máy động, siết chặt nắm đấm một chút, vẻ lạnh lẽo ở giữa khóe môi tăng thêm chút, trong đầu German, đắng chát liên tục, nhưng khuôn mặt của anh, lại lạnh lùng không gợn sóng như cũ.

Bên trên gương mặt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một tia tức giận, đang ẩn ẩn lập lòe, Lạc Khuynh Thành thật sự không chịu được thái độ lạnh nhạt như thế của German, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, cô liền muốn đi tới.

Mặc dù là đang giằng co với Lạc Ngâm Tích, lực chú ý của German vẫn đều luôn dừng ở trên người Lạc Khuynh Thành, cô khẽ động, thì anh đã nhận thấy được.

Thân thể của Lạc Khuynh Thành rất suy yếu, chỉ đứng dậy thôi cũng rất gian nan, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra thống khổ, sắc mặt đột ngột biến đổi, đi nhanh một bước, như trong chớp mắt German đã kịp đi vào, thậm chí cái gì Lạc Ngâm Tích cũng còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mặt giống như có một đạo quỷ mị hiện lên, người anh ta, liền không thấy, xoay người lại phát hiện, anh ta đã xuất hiện ở bên cạnh Lạc Khuynh Thành…...

Tốc độ này, thật sự không có ai có thể sánh được.

Trong đầu chậc chậc lấy làm khen ngợi, trố mắt đứng nhìn, Lạc Ngâm Tích giật mình ngay tại chỗ...

"Buông ra."

Vẻ mặt lạnh lùng như băng, âm thanh cũng lạnh như là thấm qua nước đá, Lạc Khuynh Thành giãy dụa muốn thoát ra từ trong ngực German...

Thật sự là cô hận chết anh! Chuyện cho tới bây giờ, anh lại còn che chở Lucy? Rốt cuộc anh còn có trái tim hay không!?

Đối với kháng cự của Lạc Khuynh Thành hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, hai tay nắm chặt, German gắt gao ôm cô vào lồng ngực, phòng ngừa cô lộn xộn nữa...

"Em nằm đi, muốn cái gì mở miệng là được, anh lấy giúp em, nhé?"

"Tôi muốn Lucy trả giá đắt, anh có thể làm được sao?"

Bỗng nhiên nâng mắt, nhìn vào mắt German, mở miệng trào phúng một câu, ánh mắt Lạc Khuynh Thành cực kỳ sắc bén, mang theo khí lạnh hùng hổ doạ người.

"Em biết rõ..."

Biết rõ bây giờ căn bản anh không thể nào làm được! Tại sao còn tới bóc vết sẹo của anh?!

Trái tim, thật giống như bị xích sắt gắt gao cuốn lấy, đang thừa nhận kéo chặt như lăng trì, đáy lòng bốc nổi lên một cỗ ảo não ngay cả chính anh cũng thấy tim đập nhanh, nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành thật sâu, đáy mắt German, có chút đau đớn, thâm sâu sáng tỏ...

Ha ha, cô biết mà, đã biết sẽ là loại kết quả này!

Môi đào hơi cong, gợi lên một nụ cười đắng chát đến cực điểm, trong lúc đó bỗng nhiên Lạc Khuynh Thành bật cười, âm thanh cực nhẹ, lại khiến cho German cảm giác được bi thương nồng sâu...

Tiến tới, ngăn chặn môi Lạc Khuynh Thành, đem tiếng cười khẽ khiến người ta sợ hãi của cô đều nuốt vào trong bụng, German dán vào cô thì thào nói nhỏ: "Sẽ có ngày đó, cho anh chút thời gian."

"Chỉ cần em nguyện ý chờ, anh cam đoan, một ngày này, tuyệt đối sẽ không xa."

Tiếng nói của người đàn ông, u ám thâm trầm trước nay chưa từng có, lại lộ ra kiên định khác thường, thế nhưng là vậy thì thế nào, câu nói này, đối với một trái tim đã chồng chất vết thương mà nói, cơ hồ cùng cấp với hư vô.

Hứa hẹn rất đẹp, nhưng cũng như xuyên qua bầu trời cao, Lạc Khuynh Thành có lẽ có thể lừa được chính mình đang chìm ngâm ở trong ngọt ngào cười một tiếng, nhưng nó cũng tuyệt đối, không có đơn giản như vậy liền có thể giữ được tâm hồn bị thương...

"Cút!"

Ấm ức trong đầu giống như dời sông lấp biển, dùng hết một tia sức lực cuối cùng, cuống họng khàn khàn gào nhẹ ra một tiếng, hàm chứa nước mắt, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên quay mặt đi chỗ khác, cắn môi, cô gắt gao ẩn nhẫn, hoặc là oán giận, hoặc là, nỉ non...

Theo màng nhĩ chấn động, đáy lòng co lại, môi mỏng khẽ nhúc nhích, German muốn nói thêm gì đó, nhưng không có phát ra một âm thanh nào, nâng tay lên, lòng bàn tay thô ráp xoa lên khoé mắt Lạc Khuynh Thành, nhẹ nhàng thay cô lau sạch nước mắt, anh đang dùng hành động im ắng an ủi cô.

Đừng khóc, bảo bối đừng khóc, cho anh chút thời gian, chỉ cần một chút xíu thôi cũng được. (D: Không hiểu sao nghe xưng hô “bảo bối” phê cực ý :vv)



Động tác mềm nhẹ đặt Lạc Khuynh Thành ở đầu giường, nhìn cô chăm chú vài lần thật sâu, German xoay người...

"Đều ở trong này chăm sóc cô ấy, có việc tùy thời nói cho tôi."

Không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm bóng lưng German, lại từ đó đọc được một chút bi thương, phảng phất không đành lòng nhìn nữa, bất ngờ nhắm mắt lại, ở trong lòng Lạc Khuynh Thành, mưa đang rơi xuống không ngừng...

"Em đi chăm sóc cô ấy, anh đi tìm anh ta tâm sự, tuyệt đối đừng làm theo cảm tính trước, hiện tại an ủi cô ấy cho tốt mới là quan trọng nhất."

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lạc Ngâm Tích, buông cô ra, Lệ Thiếu Đình xoay người đi theo German...

"Khuynh Thành!"

Trầm thấp gọi một tiếng, trên gương mặt đẹp đẽ lộ rõ lo lắng, cau mày, giống như chạy chậm vọt tới bên giường, Lạc Ngâm Tích nghiêng người, đỡ Lạc Khuynh Thành...

"Hiện tại thân thể của em quá suy yếu, tốt nhất nên nằm xuống nghỉ ngơi, em muốn cái gì thì nói cho chị, chị tới giúp em."

Có chút dùng lực ôm Lạc Khuynh Thành vào trong ngực, thân thể dán vào cô, cầm cổ tay của cô, Lạc Ngâm Tích thật sự rất đau lòng, lúc này mới có thời gian mấy ngày a, làm sao em ấy lại gầy thành như này?

Cái trán, để ở trên bờ vai Lạc Ngâm Tích, cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô ấy, gánh nặng trong lòng liền được giảm đi, nước mắt Lạc Khuynh Thành vẫn đang cố nén kia, rốt cục, "Lạch cạch" nhỏ xuống.

"Chị......" Thân thể Lạc Khuynh Thành hơi run.

Nắm chặt quần áo Lạc Ngâm Tích, nhào vào trong ngực của cô ấy, Lạc Khuynh Thành rốt cục cũng khóc lên.

"Chị, em rất hận, kẻ thù giết chết đứa bé của em đang ở ngay dưới lầu, nhưng em lại bất lực, em thật sự rất hận!"